“Biết rõ chúng ta không có việc gì? Sao các ngươi biết chúng ta không có việc gì, có bản lĩnh các ngươi cũng bị một thú tướng G3 đuổi theo đi!” Lục Manh nổi giận nói.
Trong mắt ba người đều thoáng qua vẻ hoảng sợ, nhưng ngay sau đó lại tỏ ra tức giận.
“Không phải bây giờ ngươi không có chuyện gì sao?” Vu Hải quát lên với Lục Manh.
Ánh mắt Lý Dao Dao đầy vẻ không thể tin, hoàn toàn không ngờ Vu Hải sẽ nói như vậy.
“Chúng ta là đồng bạn? Ngươi vứt bỏ chúng ta còn nói năng hùng hồn như thế, thì ra các ngươi là loại người như vậy?”
“Người như thế nào, tình huống như vậy có ai không sợ chết, ai còn dẫn theo một gánh nặng như ngươi!” Vu Hải lại tức giận nói.
Cả người Lý Dao Dao run rẩy, chỉ cảm thấy hôm nay phải chịu đả kích cực lớn.
Lúc này người xung quanh đều nhìn mấy thanh niên này, ánh mắt như đang xem kịch.
Dã ngoại tàn khốc đến mức nào, đám newbie này sao có thể hiểu được!
Nhưng nghe bọn họ nhắc đến thú tướng, rất nhiều người thay đổi vẻ mặt, dù sao thú tướng cũng không dễ chọc!
“Gánh nặng?” Tần Phong mở miệng, giọng điệu lạnh băng, ánh mắt nhìn Vu Hải.
“Nếu một Dị năng giả hệ thủy cũng được coi là gánh nặng, e rằng đời này sẽ không có bất kỳ nhân viên chữa bên nào ra tay giúp đỡ ngươi.”
“Nếu những lời này của ngươi được đưa lên chiến võng e rằng sẽ nổi tiếng trước tiên, ngươi không xứng có đồng bọn, không xứng tham gia bất kỳ đội ngũ nào, nếu ta không nhìn nhầm chắc ngươi là Cổ võ giả! Bỏ lại Dị năng giả hệ thủy chạy trốn, ngươi cảm thấy rất vinh quang, cảm thấy mình làm đúng sao?”
“Ngay cả can đảm nhận sai cũng không có còn đi ra tiền tuyến cái gì, quay về dưỡng lão được rồi!”
“Đương nhiên, ngươi có thể co đầu rút cổ trong một góc, bắt nạt người bình thường, làm tên côn đồ gì đó, thế giới to lớn chỉ có nơi bẩn thỉu như thế mới có thể dễ dàng tha thứ cho ngươi!”
Tần Phong nói một tràng những lời lạnh băng như bắn súng liên thanh, mỗi một câu chẳng có ý mắng chửi người lại nhục nhã đến cực điểm, nói ba người này đến mức không đáng một đồng.
Người xung quanh nghe lời nói của Tần Phong cũng ồn ào cười to.
“Rác rưởi đúng là rác rưởi, nhân phẩm không được đừng tìm lý do cho mình!”
“Nhìn dáng vẻ này chắc là ngày đầu tiên đi ra ngoài!”
“Có lẽ vẫn là học sinh!”
“Không có thực lực thì đừng đi ra ngoài, hại người hại mình!”
“Không hiểu quy củ còn tự cho là đúng như thế, thật sự mở rộng tầm mắt.”
Những người này không kiêng dè gì cả, từng người thực lực không yếu tất nhiên không sợ đắc tội đám người Vương Khải.
Vương Khải thật sự không dám đắc tội bọn họ, nhưng cơn giận vẫn như núi lửa bùng nổ, từng bước một xông lên mây xanh, tính cách Vu Hải xúc động càng run rẩy cả người.
Hắn ta là Cổ võ giả, đã tu luyện ở trường học một năm, thể phách cường đại, thân cao tròn 1m85 còn cao hơn Tần Phong nửa cái đầu, lúc này cất bước tiên lên như muốn ra tay với Tần Phong.
“Vèo!”
Một mũi tên bay qua không trung phát ra tiếng phá không chói tai, xoạt một cái đâm vào mắt đất dưới chân Vu Hải.
“Muốn chết?” Tần Phong lạnh lùng nhìn đối phương.
Nhiệt huyết trên người Vu Hải lập tức như bị một chậu nước lạnh dập tắt!
Một trận chiến trước đó, vũ khí trong tay bọn họ đã sớm tiêu hao gần như không còn, ngay cả viên đạn cũng bắn sạch.
Vu Hải là Cổ võ giả còn có một thanh đao, kết quả trong lúc bối rối cũng làm mất.
Hiện tại đối mặt với Tần Phong có tên nỏ, Vu Hải lại sợ.
“Ngươi chờ đấy!”
Vu Hải chỉ có thể căm hận nói, trong mắt Vương Khải lóe lên vẻ e ngại, Tưởng Văn Hiên lại che giấu vẻ âm tàn ở đáy mắt.
Ba người đều lui lại, thậm chí ánh mắt những người khác nhìn về phía bọn họ đều mang theo vẻ khinh miệt, chỉ trong chốc lát bọn họ đã bị bài xích ra khỏi đội ngũ hai mươi người.
Ngược lại, đám người Tần Phong được bao bọc ở chính giữa đám người, bọn họ cảm thấy hứng thú với Lý Dao Dao.
Dù sao đây là một Dị năng giả.
“Nếu ngươi còn muốn đến dã ngoại thì đi tìm chúng ta, đừng nghe một vài người lừa gạt đã đi ra ngoài, dã ngoại rất nguy hiểm!”
“Nếu không ngươi gia nhập vào đội lính đánh thuê chúng ta thì thế nào? Chúng ta rất quan tâm những Dị năng giả hệ thủy!”
“Đội chúng ta có phúc lợi càng tốt hơn!”
Đương nhiên, hơn phân nửa những người này chỉ trêu chọc mà thôi.
Dị năng giả là sự tồn tại thế nào, đây là chức nghiệp giả hàng đầu trong nhân loại lay lắt hơi tàn, cho dù chưa trưởng thành cũng không tham gia vào một vài đội ngũ lính đánh thuê cỡ nhỏ.
Dù là quân thủ thành hay đội tuần tra, bộ phận chính phủ đều mở rộng cánh cửa lớn với bọn họ.
Tập đoàn cỡ lớn, đoàn lính đánh thuê đều coi bọn họ là khách quý.
Theo lời của căn cứ Thừa Dương, một năm có khoảng ba vạn thiếu niên 16 tuổi thức tỉnh.
Nhưng mỗi một năm, số lượng Dị năng giả trên cơ bản chỉ có hai mươi đến ba mươi người mà thôi, không dám nói ngàn dặm mới tìm được một, ngàn dặm chọn một lại có khả năng.
Tuy những người này cảm thấy hứng thú với Tần Phong và Lục Manh, nhưng nói bóng gió nói gió hỏi thăm một chút phát hiện một người là cường hóa giả bình thường, một người là Thương giới giả cũng không có hứng thú nữa.
Tuổi tác quá nhỏ, tiểu đội của bọn họ không phải chỗ từ thiện, không cần newbie.