Chuyện sống lại như vậy, tất nhiên Tần Phong không định nói ra.
“Được, huynh đệ, chờ ta thức tỉnh, đừng nói cấp G, ngươi muốn cấp A thì ta cũng mua cho ngươi!” Chu Hạo vỗ ngực nói.
Đương nhiên, những lời này chỉ là một thiếu niên không chịu trách nhiệm khoác lác mà thôi!
Thuốc cường hóa cấp A, hàng năm cũng chỉ có những người kia lấy được mà thôi.
Hai người nói chuyện, cuối cùng xe y tế cũng chạy đến hiện trường cứu giúp người bị thương, vì Tần Phong giúp đỡ đánh lui Tiêm nha anh, tất nhiên cũng nhận được sự đãi ngộ của anh hùng.
“Không cần, ta tự đi, ngươi đi xem những người bị thương nặng hơn đi, ta không sao!” Tần Phong ngăn cản động tác của y tá, lưu loát cầm băng gạc băng bó cho mình.
Y tá nhìn động tác quen thuộc của hắn cũng gật đầu đi làm việc khác, trên chiến trường không được phân tâm, tốn phần lớn thời gian đi cứu giúp một người.
Hơn nữa năng lực giả trong căn cứ da dày thịt béo, chút vết thương nhỏ này không tính là gì.
Không ai biết, thật ra đây đều là do dị năng của Tần Phong có thể nhanh chóng khép lại.
Vì xe y tế không quá lớn, Chu Hạo không đi theo mà chờ Tần Phong đi ra, cánh tay và bắp chân đều quấn băng gạc, Chu Hạo cảm thấy hắn rất thê thảm.
“Tần Phong, hôm nay ngươi thật sự xui xẻo!” Chu Hạo không nhịn được lẩm bẩm, “Buổi sáng ngã ngất, hiện tại bị Tiêm nha anh cắn, có phải ngươi nên tìm một Dị năng giả hệ quang xin chúc phúc gì đó không!”
“Dị năng giả hệ quang dễ tìm vậy sao?” Tần Phong bật cười.
Hắn không cảm thấy mình rất xui xẻo, ngược lại Tần Phong cảm thấy mình cực kỳ may mắn.
Có mấy người sau khi chết đi có thể sống lại lần nữa?
“Được, ta cũng chỉ nói vậy thôi!” Chu Hạo cười khổ.
“Ừm, đúng, ta còn có chút việc, ngươi về trường học trước đi.”
Tần Phong dừng bước, không đi cùng Chu Hạo nữa.
“Tần Phong, ngươi còn muốn đi làm thêm? Đừng đi, hiện tại là thời điểm tốt để thức tỉnh, không thể chậm trễ.”
Lời nói của Chu Hạo khiến Tần Phong ngạc nhiên, lúc này mới nhớ đến mười năm trước mình thật sự đi làm thêm.
Phụ mẫu của Chu Hạo vẫn khỏe mạnh, thậm chí còn có một ca ca, tuy chỉ có thể coi là người bình thường ở trong căn cứ, nhưng vẫn có công việc rất tốt để nuôi dưỡng Chu Hạo.
Tần Phong cẩn thận nhớ lại, phát hiện thật ra hắn đã sớm nghỉ việc vì đảm bảo thời gian rèn luyện sau khi mình thức tỉnh.
Chỉ có điều Tần Phong không nói cho Chu Hạo biết mà thôi.
Tần Phong và Trần Minh đều là cô nhi, phụ mẫu Trần Minh đã chết trong một lần Thú triều tập kích căn cứ, mỗi tháng có 500 đồng trợ cấp cô nhi của anh hùng.
Tần Phong lại không biết phụ mẫu là ai, bị vứt bỏ ở cửa cô nhi viện.
Vì trẻ sơ sinh mới là hy vọng, nhân loại chỉ có thể tiêm thuốc thức tỉnh vào năm 16 tuổi, điều này dẫn đến nuôi dưỡng cô nhi trở thành chuyện quan trọng nhất của liên minh Trung Hoa đương thời.
Nhưng cô nhi muốn có nhiều tiền hơn để cường hóa bản thân lại là chuyện không thể nào, Tần Phong chỉ có thể đi ra ngoài làm thêm kiếm tiền.
Cứ thế cũng không cần tìm lý do khác để lừa gạt Chu Hạo.
“Cũng phải đi thông báo với giám đốc bên kia một chút, yên tâm, sẽ không chậm trễ chuyện này đâu, ta đi trước.” Tần Phong nói xong vẫy tay, lựa chọn đi một con đường khác.
Chu Hạo nhìn bóng lưng Tần Phong, luôn cảm thấy hiện tại người huynh đệ này của mình trầm ổn an tâm hơn nhiều, dường như đột nhiên trưởng thành vậy.
Đúng vậy, sau khi tiêm thuốc thức tỉnh vào ngày hôm nay, lại thêm vết nứt và Tiêm nha anh tập kích, sao có thể không trưởng thành chứ?
Tần Phong không biết trong lòng Chu Hạo nghĩ gì, nếu biết chắc chắn sẽ cười khổ, chuyện mà hắn trải qua cũng không phải trong một ngày ngắn ngủi, mà là ròng rã mười năm.
Xác định Chu Hạo không đi theo mình, bước chân của Tần Phong cũng chậm lại.
Hắn sinh ra trong căn cứ ở vùng mới giải phóng phía bắc Thừa Dương thị, nơi này không phải nội bộ Thừa Dương thị mà là vùng ngoại thành, dù trông như bốn phía thông suốt, công trình kiến trúc san sát cũng không thể che giấu hoàn cảnh sinh tồn ác liệt của nơi này.
Đất đai nơi này cũng không đủ, xung quanh luôn có đàn thú theo dõi, rời xa khu chủ thành Thừa Dương thị, năng lực phòng ngự mỏng manh, mạnh nhất cũng chỉ là năng lực giả cấp E.
Ngay cả trang bị ổn định không gian cũng lâu năm thiếu tu sửa.
Năm đó Tần Phong bị người ta bắt đi cũng không trở về Thừa Dương thị, cho nên ký ức với nơi này đã hơi mơ hồ.
Đi dạo qua ba con phố, cuối cùng Tần Phong đã tìm được một cửa hàng muốn tìm, một cửa hàng đồ phòng ngự chiến đấu dã ngoại.
Cửa hàng rất lớn, ít nhất ở trong khu này đã được tính là rất lớn!
Đặc biệt, cửa hàng này là sản nghiệp mắt xích của tập đoàn Vạn Tông.
Trong cửa hàng đồ phòng ngự, một nữ nhân hơn ba mươi tuổi ngồi ở chủ vị quan sát Tần Phong từ trên xuống dưới, thấy Tần Phong chật vật như vậy lập tức chán ghét nhíu mày.
“Tiểu Tôn, đi ra tiếp đón đi! Chút nữa nhớ lau nhà!”
“A, vâng, điếm trưởng!”
Nhân viên cửa hàng nam gọi là Tiểu Tôn lập tức đi đến tiếp đón Tần Phong, về phần lau nhà, rõ ràng cảm thấy Tần Phong làm bẩn cửa hàng đồ phòng ngự sạch sẽ này.
Tần Phong lạnh lùng liếc nhìn đối phương một cái, không biết bao nhiêu năm rồi không có ai dám đối xử với hắn bằng thái độ tồi tệ như vậy.