Mạt Thế Cô Đảo Hữu Ái

Chương 23: Vua Hòn Đảo Cô Độc

Chương 23: Vua Hòn Đảo Cô Độc
Bẫy đã phát huy tác dụng. Chu Vân mỗi ngày đặt một cái bẫy thú ở cửa trước nhà và cửa nhà hàng, hầu như ngày nào cũng có thể "thu hoạch" hai đến ba con zombie.
Quan Viễn Phong hiện tại cũng đã luyện được cách dùng tên bắn zombie, xuyên thủng đầu chúng nhưng không làm hỏng tinh hạch trong não.
Chu Vân thu được ngày càng nhiều tinh hạch, nhờ tránh được rất nhiều đường vòng nên tiến triển về dị năng của hắn cũng nhanh chóng.
Theo tiêu chuẩn của kiếp trước, năng lượng dị năng của hắn bây giờ hẳn đã đạt tới cấp ba. Nhưng vì có nền tảng từ kiếp trước, cách vận dụng dị năng của hắn trở nên thuần thục hơn nhiều, vượt xa mức bình thường đáng lẽ ra phải có.
Tiêu chuẩn xếp hạng dị năng là kết quả của quá trình nghiên cứu lâu dài và được các dị năng giả cùng nhau thống nhất.
Cụ thể, đánh giá dựa trên mức độ ngưng tụ của tinh hạch trong cơ thể, sức mạnh sát thương của năng lực dị năng và khả năng duy trì sử dụng dị năng liên tục.
Có thể nói, nếu chỉ dựa vào hấp thụ tinh hạch, phần lớn dị năng giả đều có thể đạt tới cấp ba hoặc đỉnh cấp ba. Nhưng để đạt tới cấp bốn thì cần phải có rất nhiều kinh nghiệm thực chiến và thể chất cơ thể tốt.
Những người đạt cấp năm chỉ đếm trên đầu ngón tay, và hầu hết đều sở hữu năng lực tấn công.
Ở kiếp trước, với tư cách là dị năng giả hệ phụ trợ, mang trong mình dị năng song hệ thủy-mộc cấp năm, dù hắn có cố gắng giữ thấp điều tiếng thế nào đi nữa, sự tồn tại của hắn vẫn luôn nổi bật.
Nhưng lúc này, phần lớn dị năng giả hẳn vẫn đang mò mẫm tìm đường. Chỉ có Chu Vân, nhờ có kinh nghiệm từ kiếp trước, không lãng phí một viên tinh hạch nào, cấp bậc dị năng tăng lên với tốc độ chóng mặt.
Để nhanh chóng nâng cấp dị năng, hắn không biết mệt mỏi dành phần lớn thời gian mỗi ngày trong vườn ươm.
Dị năng được truyền vào những cây dược liệu khác nhau, dùng đến cạn kiệt, sau đó hấp thụ tinh hạch để khôi phục và tiếp tục gia tăng năng lượng. Dần dần, những con cá biển biến dị trong nhà hàng hải sản cũng bị Chu Vân tiêu thụ hết.
Thời gian trôi qua, thoáng cái đã nửa tháng, tình trạng hạn hán nghiêm trọng vẫn chưa thuyên giảm. Đài phát thanh không còn nội dung gì, tất cả các kênh chỉ còn lại tiếng nhiễu xào xạc. Cả thế giới dường như chợt chìm vào im lặng.
Quan Viễn Phong biết rằng, đây là bởi vì con tàu vũ trụ hướng tới sao Hỏa đã rời đi, mang theo những con người ưu tú nhất của Trái Đất.
Những người còn lại, đều là những kẻ bị bỏ lại, họ phân tán ở những nơi khác nhau, nhưng chưa chắc ai cũng may mắn như họ, có thể bình yên sống sót.
Trái Đất đã hoàn toàn trở thành một xã hội rừng rậm không luật pháp, không văn minh, nơi kẻ mạnh làm vua.
Khi anh dùng máy bay không người lái phát hiện ra khu chung cư này và nhận ra xung quanh không còn bóng người nào, một cảm giác cô đơn chưa từng có tràn ngập trong lòng.
Họ dường như đã trở thành hai người sống sót duy nhất trong tận thế, liệu họ sẽ phải ở lại đây cả đời sao?
Quan Viễn Phong không nói những điều này với Chu Vân, nhưng anh mơ hồ cảm thấy dù có nói, có lẽ Chu Vân cũng chẳng để tâm.
Đây là một người hoàn toàn không quan tâm đến ánh nhìn của người khác. Quan Viễn Phong hoàn toàn có thể tưởng tượng rằng, trước kia Chu Vân hẳn rất khó hòa nhập vào cuộc sống tập thể. Anh ta thông minh, tự tin, lý trí và trưởng thành, chỉ làm hài lòng chính mình.
Nếu ban công nhà anh không sát vách với đối phương, có lẽ Chu Vân sẽ chẳng bao giờ chú ý đến anh. Khi chuyên tâm trồng rau nấu ăn, Chu Vân tỏa ra một cảm giác xa cách, như thể tách biệt hoàn toàn với thế giới xung quanh.
Anh đặt chiếc radio đã hoàn toàn không còn nhận được bất kỳ tín hiệu nào lên bàn, vừa lúc nhìn thấy Chu Vân bước ra từ trong phòng, cầm theo một viên tinh hạch đưa cho anh xem: “Anh Quan, em phát hiện ra rằng năng lượng bên trong tinh hạch có thể được dị năng hấp thụ.”
Quan Viễn Phong nhíu mày cao lên, vẻ mặt đầy không đồng tình, giọng điệu mang chút nghiêm khắc: “Sao lại liều lĩnh như vậy?”
Dù sao đó cũng là thứ lấy từ não của zombie, ai biết được liệu có bị lây nhiễm virus zombie hay không?
Nhưng Chu Vân giơ lòng bàn tay ra, bình tĩnh trấn an: “Yên tâm, không có tác dụng phụ đâu, ngược lại còn giúp tăng cường dị năng. Anh xem.”
Quan Viễn Phong nhìn viên tinh thể màu xanh trong suốt từ từ mất đi màu sắc ngay trước mắt mình, biến thành một khối thủy tinh xỉn màu, không còn độ bóng, rồi vỡ vụn thành bụi phấn.
Chu Vân hiếm khi biểu lộ dị năng trước mặt anh, động tác giống như phép thuật thế này thật khiến người ta bất ngờ.
Chu Vân tiếp tục triệu hồi ra một quả cầu nước khổng lồ, lớn bằng cái chậu rửa mặt. Quan Viễn Phong: “….”
Chu Vân mỉm cười: “Anh xem, so với trước kia, em có thể triệu hồi lớn hơn nhiều.”
Anh khẽ nắm bàn tay lại, quả cầu nước tròn vo bay về phía trước, thẳng đến chậu hoa trồng lá sen gần cửa sổ, rồi hóa thành những giọt nước rơi xuống, tưới đẫm lên những chiếc lá sen xanh mướt.
“Không chỉ quả cầu nước triệu hồi được lớn hơn, mà lực điều khiển dị năng cũng chính xác hơn. Hơn nữa, trong quá trình thiền định hàng ngày và luyện tập Bát Đoạn Cẩm, em có thể cảm nhận rõ sự lưu thông của dị năng trong kinh mạch cơ thể.”
Chu Vân nhìn Quan Viễn Phong: “Vì vậy, anh vẫn nên luyện tập Bát Đoạn Cẩm cùng em nhiều hơn. Em nghĩ việc này thực sự có ích, biết đâu một ngày nào đó anh sẽ thức tỉnh dị năng.”
Quan Viễn Phong bất lực: “Em nghĩ anh không chịu học sao? Chẳng phải anh đang học rất nghiêm túc rồi sao?”
Chu Vân thầm nghĩ, nhưng anh không cho rằng mình có thể trở thành dị năng giả.
Anh nhìn Quan Viễn Phong, dù vẫn chăm chỉ luyện bắn tên, cư xử với mình cũng bình tĩnh và tự nhiên, nhưng nét u sầu trên gương mặt ngày một đậm hơn.
Đây là một anh hùng bị giam cầm, mà thứ trói buộc anh ta lại chính là bản thân anh ta.
Anh ta mang trong mình trách nhiệm mạnh mẽ và tinh thần vị tha đã ăn sâu vào tận xương tủy. Tính cách quá đề cao danh dự, quá coi trọng sự công nhận và cảm giác thuộc về của xã hội, ở thời đại tận thế này rất dễ bị người khác lợi dụng.
Tốc độ tăng cấp của mình vẫn còn quá chậm, phải nhanh chóng đạt tới đỉnh cấp ba, tốt nhất là bước vào cấp bốn, như vậy mới có thêm phần chắc chắn để kích thích dị năng cho Quan Viễn Phong.
Nhưng sau khi đạt cấp ba, việc hấp thụ tinh hạch để tăng cấp trở nên chậm hơn nhiều. Anh chỉ có thể dành phần lớn thời gian trong vườn ươm, thời gian ở bên Quan Viễn Phong không tránh khỏi ít đi.
Thực tế, nhận thức của Quan Viễn Phong cũng không sai. Đúng là sau khi xuất hiện sương đỏ, không còn trường hợp tự nhiên biến dị nào nữa.
Chỉ có những đứa trẻ sinh ra từ dị năng giả mới có khả năng cũng trở thành dị năng giả…
Nhưng lòng người là vô đáy. Chu Vân đến khi trở thành con mồi mới biết ngay từ đầu đã có người âm thầm nghiên cứu cách cấy ghép dị năng.
Đối tượng thí nghiệm của họ không chỉ giới hạn ở thực vật và động vật biến dị, bởi vì khi tận thế vừa bắt đầu, thực vật và động vật biến dị vốn rất hiếm.
Mục tiêu thí nghiệm ban đầu của họ chính là cấy ghép dị năng của các dị năng giả.
Còn anh, vì sở hữu dị năng song hệ cấp năm cực kỳ hiếm có nên đã trở thành đối tượng thí nghiệm, là người bị nhòm ngó và tước đoạt dị năng.
Người duy nhất đạt cấp năm hệ mộc chỉ có mình anh, nên không ai biết rằng, hệ mộc vốn có khả năng ghép nối đặc biệt.
Nếu lúc đó họ đối xử tử tế với anh, anh hoàn toàn có thể thử giúp họ kích thích dị năng. Tiếc rằng bọn họ quá tham lam, cưỡng ép chiếm đoạt, cứ nghĩ rằng trên đời này không có gì là không thể sở hữu.
Quan Viễn Phong chợt hỏi: “Tối nay ăn gì?”
Chu Vân cũng tỏ ra hứng thú với chuyện ăn uống: “Làm món khoai môn sốt tương tôm đi. Trong nhà hàng có sẵn khoai môn đã gọt vỏ và đông lạnh, không trồng được nữa đâu, chúng ta cần nhanh chóng xử lý hết. Món này có hương vị rất độc đáo.”
Chu Vân lại tỉ mỉ miêu tả hương vị của tương tôm cho anh nghe: “Tương tôm, trước đây đã từng dùng để xào nấu, có lẽ anh không để ý. Nó được làm từ tôm lên men, mang vị mặn và tươi, dùng để hầm đậu phụ, hấp cá, xào đủ loại rau củ đều rất ngon, trộn mì cũng rất tuyệt. Hầm cùng khoai môn cũng vậy, cách làm vô cùng đơn giản nhưng hương vị rất độc đáo.” Anh có khá nhiều hộp tương tôm Bắc Cực đóng hộp, thứ này dùng làm món phụ thực sự rất hợp.
“Còn có những cuống hoa khoai môn đỏ vừa thu hoạch, giống khoai môn này ăn vào sẽ không bị tê miệng. Sau khi bỏ phần nhụy hoa và lột vỏ, đem xào cùng cà tím rồi hấp lên, ăn rất mềm dẻo, rất hợp với cơm.”
Vốn dĩ dung mạo anh đã đẹp, sau khi giác tỉnh dị năng, làn da trở nên bóng loáng như ngọc, mắt đen láy, lông mi như được vẽ bằng bút mực, từng sợi rõ ràng, sống mũi cao thẳng, môi đỏ mọng, tóc dày và đen nhánh. Khi nói chuyện, cả người toát lên vẻ tràn đầy sức sống, rạng rỡ.
Quan Viễn Phong vốn có khả năng quan sát rất nhạy bén, trước đó đã có chút nghi ngờ, giờ đây cuối cùng cũng xác nhận: “Hình như cậu càng ngày càng đẹp hơn, chẳng lẽ dị năng còn giúp cải thiện thể chất của cơ thể sao?”
Anh nhớ lại đợt nắng nóng gay gắt trước đó, dù hiện tại anh tàn tật, nhưng thể lực vẫn vượt xa người thường.
Kết quả là chính anh suýt bị cảm nắng, trong khi đối phương chạy lên chạy xuống mà chẳng hề hấn gì. Có lẽ lúc đó anh ta đã giác tỉnh dị năng rồi.
Chu Vân nhìn sang anh, ánh mắt sáng rực: “Đúng vậy, tôi có quan sát sự thay đổi về thể chất của bản thân. Sức mạnh đang tăng lên, tốc độ trên máy chạy bộ cũng nhanh hơn trước, sức bền cũng được cải thiện, có thể chạy năm nghìn mét mà không cảm thấy quá mệt mỏi. Tôi đã đo nhiệt độ, nhịp tim và huyết áp – nhiệt độ bình thường, nhịp tim hơi nhanh hơn người thường một chút, huyết áp ổn định.”
Anh vẫn bình tĩnh và lý trí đánh giá những thay đổi trên cơ thể mình: “Chắc chắn quá trình trao đổi chất đã tăng tốc, lượng thức ăn cần thiết tăng lên so với trước, nhưng lại cần ít thời gian ngủ hơn. Sau khi sử dụng dị năng quá mức thì cần phải nghỉ ngơi để hồi phục.”
Anh đứng dậy: “Chiều cao và cân nặng đều tăng thêm một chút so với trước, nhưng không đáng kể.” Nói đoạn, anh bước sang bên cạnh rót một cốc nước đưa cho anh uống.
Ánh mắt Quan Viễn Phong không khỏi hướng về thân hình cao ráo của anh – vai rộng eo thon, đôi chân thẳng tắp và dài, làn da mịn màng và săn chắc, qua lớp áo mỏng không hề có chút mỡ thừa nào, tràn đầy sức sống.
Dù đang là những ngày nắng nóng đỉnh điểm, nhưng anh ta mát lạnh, không một giọt mồ hôi. Khi bàn tay mềm mại, mịn màng của anh chạm vào cánh tay mình, nhiệt độ thậm chí còn thấp hơn cả cơ thể anh, không biết có phải do đặc tính của dị năng hệ thủy hay không.
Đây chính là… con người được tiến hóa lựa chọn.
Còn bản thân anh, lẽ ra thuộc về nhóm bị đào thải, đã không còn khả năng thích nghi với thời tiết khắc nghiệt của tận thế.
Chu Vân khích lệ Quan Viễn Phong: “Vì vậy, anh cố gắng luyện tập Bát Đoạn Cẩm thật tốt, biết đâu một ngày nào đó anh cũng sẽ giác tỉnh dị năng.”
Quan Viễn Phong thuận miệng đáp lời, nhưng trong lòng hiểu rõ rằng mình sẽ không bao giờ giác tỉnh dị năng.
Anh làm những điều này chỉ là để Chu Vân không thất vọng mà thôi.
Chu Vân không nghi ngờ gì là một người tốt, nhưng Quan Viễn Phong vẫn chưa thể chấp nhận việc mình trở thành kẻ yếu đuối, trở thành gánh nặng.
Rời khỏi quân đội, mất đi đôi chân, không có dị năng, cũng chẳng còn sở trường gì.
Thậm chí vào thời điểm tận thế này, anh dường như bắt đầu nảy sinh sự phụ thuộc tâm lý vào Chu Vân.
Chu Vân là người tự tại, không sợ cô đơn. Việc sống xa lánh mọi người không khiến anh cảm thấy lạc lõng.
Anh ung dung và thoát tục, bình tĩnh và tùy duyên, trồng rau, nghe nhạc, tập thể dục, đọc sách, nghiên cứu y thuật – cuộc sống của anh trôi qua rất đầy đủ.
Anh là người rất biết tận hưởng sự cô độc, bản chất vốn là một kẻ cô độc lạnh nhạt. Anh không cần bạn đồng hành, dị năng càng giúp anh đủ khả năng sống sót một mình trong tận thế.
Người sợ cô đơn, chính là anh. Sự yếu đuối vô thức khiến anh muốn đến gần Chu Vân.
Ghê tởm cái tâm lý yếu đuối đó của bản thân, căm ghét sự buông xuôi và yếu mềm của chính mình, Quan Viễn Phong như một kẻ quan sát, lạnh lùng nhận ra sự sa đọa trong tâm lý của mình.
Sự tiến hóa của thế giới đã bỏ lại những người bình thường, vậy mà anh vẫn còn cố chấp điều gì?
Đội trưởng từng kiên cường, ý chí mạnh mẽ không gì phá vỡ nổi giờ đã trở thành quá khứ. Co cụm trong căn phòng an toàn do người khác xây dựng, trở thành một kẻ ăn bám chờ chết – đó chính là tương lai của anh.
====
Đêm hôm đó, Chu Vân bị con Tuệ Tinh đánh thức. Trong bóng tối, Tuệ Tinh khịt khịt, cắn chặt lấy tay áo anh, vẻ vô cùng lo lắng.
Anh đứng dậy theo Tuệ Tinh đi từ sân thượng qua phòng của Quan Viễn Phong. Trong phòng nóng bức vô cùng, Chu Vân định bật đèn nhưng phát hiện nơi này của Quan Viễn Phong đã mất điện, thảo nào máy lạnh cũng ngừng hoạt động.
Sau khi giác tỉnh dị năng, thị lực và khả năng nhìn trong đêm của anh tốt hơn trước rất nhiều. Dù không có đèn, anh vẫn có thể thấy Quan Viễn Phong nằm bất động trên giường. Anh bước tới chạm vào trán anh ta, nóng bỏng.
Anh định cho Quan Viễn Phong uống chút nước trước, nhưng phát hiện nước cũng đã ngừng chảy, bình giữ nhiệt hoàn toàn không còn giọt nào.
Sau khi mất điện, máy bơm áp lực không hoạt động được, ở tầng cao như thế này tất nhiên sẽ không còn nước.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài đen kịt, cả đèn đường cũng không sáng.
Hơn một tháng sau tận thế, các thiết bị phát điện dự phòng cuối cùng cũng đạt đến giới hạn, và nguồn điện hoàn toàn bị cắt.
Phía anh đã sớm cải tạo hệ thống điện, chuyển sang sử dụng máy phát điện năng lượng mặt trời và gió, nên không hề phát hiện ra việc mất điện.
Việc cung cấp điện kéo dài lâu hơn Chu Vân tưởng. Ở kiếp trước, khi họ rời đi, khu chung cư vẫn chưa cúp điện, nhưng trong cái nóng gay gắt, cuộc sống đã trở nên vô cùng khó khăn.
Có lẽ trước đó vẫn còn quân đội bảo vệ, duy trì hoạt động cơ bản của các cơ sở hạ tầng như điện và phát thanh, nhưng khi con tàu hướng tới sao Hỏa rời khỏi Trái Đất, trật tự cuối cùng cũng không thể duy trì được nữa.
Rốt cuộc là cúp điện từ lúc nào? Quan Viễn Phong cũng không nói, có lẽ vì cơ thể không khỏe cộng thêm việc không có tín hiệu điện thoại để cầu cứu.
May mắn là vẫn còn Tuệ Tinh. Chu Vân nhìn thấy chiếc chân giả của Quan Viễn Phong đặt bên giường, trong lòng không khỏi thở dài.
Quan Viễn Phong quá thờ ơ và xem nhẹ nhu cầu của chính mình.
Anh đưa tay ra, ngưng tụ một lớp băng mỏng trên lòng bàn tay. Đây là một dấu hiệu quan trọng khi hệ thủy đạt cấp ba – khả năng biến nước thành băng, mang theo sức mạnh tấn công.
Không ngờ việc thăng cấp lại đơn giản và hợp lý đến vậy.
Chu Vân cầm khối băng lên nhìn vài giây rồi đặt nó vào miệng Quan Viễn Phong, nhưng anh chỉ khẽ động đậy, không tỉnh lại.
Chu Vân cõng Quan Viễn Phong đang nóng hầm hập lên lưng. Từ chỗ bị liệt hai chân trở xuống, cơ thể Quan Viễn Phong rất nhẹ, còn bản thân Chu Vân sau khi có dị năng thì thể chất tốt hơn người thường rất nhiều, nên việc cõng anh không mấy khó khăn.
Đi qua sân thượng, bầu trời đầy sao lấp lánh, đêm tĩnh lặng như nước, nhưng nhiệt độ vẫn không giảm, không khí vẫn nóng bức.
Thời tiết nóng nực như vậy khiến những cây trồng không được chăm sóc nhanh chóng chết héo. Cuộc khủng hoảng lương thực và sinh tồn trong tận thế chưa từng nghiêm trọng đến thế, dân số loài người trên Trái Đất giảm mạnh.
Cho đến khi con người phát hiện ra dị năng, và thông qua hấp thụ tinh hạch có thể nâng cấp dị năng, chống lại zombie.
Loài người đã tìm ra con đường mới.
Những dị năng giả hệ thủy tạo ra nguồn nước sạch, những dị năng giả hệ chiến đấu như hỏa hệ, lôi hệ dễ dàng tiêu diệt zombie, thổ hệ xây dựng bục cao và tường thành vững chắc. Dị năng giả liên kết với nhau, dần dần hình thành nên các căn cứ.
Và những người bình thường có kỹ năng chuyên môn như y học, nông học cũng được tập hợp lại, tiến hành nghiên cứu về dị năng, zombie, thực vật và động vật biến dị.
Có người vì sinh tồn mà dồn hết tâm trí, có kẻ vì quyền lực mà không ngừng tranh giành, cũng có người vì tương lai của nhân loại mà cống hiến vô tư.
Hơi thở nóng bỏng của Quan Viễn Phong phả vào cổ anh, khiến Chu Vân nhớ đến kiếp trước khi nhìn thấy thi thể cao lớn, thẳng tắp kia ngâm trong dung dịch bảo quản, tứ chi nguyên vẹn nhưng không còn hơi thở.
Anh đã cống hiến tất cả cho nhân loại, nhưng lại không nhận được vinh quang và sự tôn trọng xứng đáng.
Lúc này, chỉ cần anh còn sống là điều tốt nhất. Anh cần nhanh chóng kích hoạt dị năng cho anh ta, và tìm cách tái tạo lại đôi chân đã mất.
Người này đã mất đi ý chí sống sót. Có những người, một khi cảm thấy mình không còn được cần đến, liền dễ dàng buông xuôi bản thân.
Kiếp trước, Chu Vân yếu đuối và bất tài, Quan Viễn Phong để bảo vệ anh chắc hẳn đã liên lạc với đồng đội của mình, rồi cùng nhau hộ tống anh đến căn cứ gần nhất. Sau đó, anh đã ký vào bản thỏa thuận tự nguyện tham gia thí nghiệm.
Không ngờ rằng ở kiếp này, khi Chu Vân đã chuẩn bị mọi thứ chu toàn, điều đó lại khiến Quan Viễn Phong mất đi ý chí sinh tồn.
Anh sẵn sàng chiến đấu đến cùng vì sự bình an của một người hàng xóm xa lạ chưa từng quen biết, vì một con chó, liên lạc đồng đội để bảo vệ họ, nhưng lại hoàn toàn thờ ơ với sự an nguy của chính mình, xem nhẹ việc sống còn của bản thân.
Chu Vân đưa Quan Viễn Phong đến phòng bên cạnh phòng mình, đây vốn là phòng của mẹ anh, sau khi bà qua đời thì vẫn để trống.
Lần tái sinh này trở về, anh sớm có dự định sẽ để Quan Viễn Phong ở đây, đương nhiên cũng đã dọn dẹp lại. Chỉ là trước đó khu chung cư chưa cúp điện hay ngừng nước, nên cũng khó mở lời.
Đặt Quan Viễn Phong lên giường, bật điều hòa để hạ nhiệt độ, ngưng tụ một khối băng trong tay, lau người giúp anh hạ sốt, sau đó lấy một chai truyền dịch từ bên cạnh treo lên để truyền dịch cho Quan Viễn Phong.
Bàn tay của Quan Viễn Phong rất lớn, lòng bàn tay đầy những vết chai sần thô ráp, khớp ngón tay mạnh mẽ, nhưng sắc da lại mang màu xám xanh không khỏe khoắn, gân xanh nổi rõ, đặc biệt là ở ngón út, đường vân lòng bàn tay sâu, rõ ràng là biểu hiện của khí huyết không đủ.
Chu Vân chọn một kim luồn nhỏ, cắm kim vào mu bàn tay anh, nối với chai truyền dịch, đặt tay anh cẩn thận, rồi cầm một quyển sách ngồi xuống đọc bên cạnh.
Hiệu quả của truyền dịch lập tức phát huy tác dụng, chẳng bao lâu nhiệt độ cơ thể của Quan Viễn Phong đã hạ xuống. Chu Vân bắt mạch cho anh, sau đó tiếp tục truyền thêm một chai nước muối đường.
Khi Quan Viễn Phong tỉnh lại, điều đầu tiên anh nhìn thấy là khuôn mặt nghiêng của Chu Vân đang đọc sách, lông mi khẽ cụp xuống. Ánh sáng trong phòng mờ ảo, nhưng trong không khí thoang thoảng mùi thơm của cháo gạo.
Anh khẽ động đậy, cảm thấy toàn thân đau nhức và nặng nề. Chu Vân ngay lập tức quay đầu nhìn anh, đồng thời đưa tay ấn nhẹ vào tay anh: “Đừng cử động, vẫn đang truyền dịch.”
Quan Viễn Phong dần dần khôi phục ý thức, mang theo chút áy náy: “Xin lỗi, làm phiền cậu nghỉ ngơi rồi.”
Chu Vân mỉm cười: “Không cần xin lỗi, anh là bệnh nhân mà. Trước đây khi tôi ốm cũng là anh chăm sóc.”
Anh ngước lên nhìn chai truyền dịch: “Khoảng mười lăm phút nữa là xong. Tôi đi múc cháo ra, anh có muốn ăn gì khác không?”
Quan Viễn Phong đáp: “Cháo là được.”
Chu Vân biết chắc chắn anh sẽ trả lời như vậy. Một người tùy duyên và không kén chọn, thực chất nguyên nhân chính là sự thờ ơ với nhu cầu của bản thân.
Anh nói: “Phía anh đã cúp điện và ngừng nước rồi, tôi tự ý mang hết hành lý và vali của anh qua đây. Tôi không rành về cải tạo mạch điện, nên đề nghị anh ở bên này của tôi. Phòng này vẫn luôn để trống, thỉnh thoảng tôi vào đây luyện chữ và đọc sách. Anh cứ yên tâm ở đây đi.”
Quan Viễn Phong biết đây là điều không thể tránh khỏi. Trong tận thế, tài nguyên như điện và nước rất quý giá, không cần thiết phải ở tách biệt hai nơi, nên không từ chối: “Làm phiền cậu rồi.”
Chu Vân đáp: “Không phiền đâu. Đã là tận thế rồi, chỉ có hai chúng ta, nên hỗ trợ nhau mới phải.”
Nhìn Chu Vân bước ra ngoài, Quan Viễn Phong chống tay khuỷu xuống giường, phát hiện bên giường có tay vịn, đầu giường còn có chuông bấm và thiết bị treo chai truyền dịch – đây là một chiếc giường y tế chăm sóc chuyên dụng. Có lẽ đây là phòng của mẹ Chu Vân đã mất. Anh ấy sợ mình cảm thấy khó chịu nên không nhắc tới, chỉ nói là phòng trống.
Quan Viễn Phong nhớ đến chiếc thang máy mà Chu Vân từng lấy ra, trong lòng nghĩ lại những gì Chu Vân từng nói – rằng vì chăm sóc mẹ bị bệnh mà anh đã từ chức ở thành phố lớn để trở về. Giờ nhìn lại, quả nhiên là vô cùng chu đáo.
Anh cố gắng ngồi dậy, nhìn thấy chiếc chân giả và xe lăn của mình được xếp gọn gàng trên chiếc ghế dài bằng mây bên cạnh giường. Nhưng cơ thể mềm nhũn khiến anh không đủ sức mặc lại chiếc chân giả. Hơn nữa, chiếc áo sơ mi cũ đã được thay ra, đổi sang một bộ quần áo sạch sẽ thuộc về anh, có lẽ là tìm thấy trong chiếc vali hành lý.
Anh nhớ trước khi bất tỉnh, cả người đã bị mồ hôi làm ướt đẫm. Như vậy, đối phương hẳn là đã đưa anh qua đây, lau rửa và thay quần áo cho anh, chắc chắn đã nhìn thấy toàn bộ cơ thể anh, kể cả phần chi bị mất.
Thôi thì cũng chẳng cần giấu diếm làm gì, việc đeo chân giả lúc này chỉ làm tăng thêm khó khăn cho đối phương khi chăm sóc.
Anh chợt nhớ đến những ngày tháng khó khăn khi còn ở bệnh viện, mọi sinh hoạt đều phải dựa dẫm hoàn toàn vào nhân viên y tế.
Với chút tâm trạng buông xuôi, anh nhìn quanh căn phòng. Căn phòng này có bố cục giống hệt căn hộ phía đối diện của anh, nhưng rõ ràng đây là phòng ngủ chính, bên trong có nhà vệ sinh riêng, cửa sổ sát đất kéo rèm, bên ngoài có ban công.
Căn phòng được dọn dẹp rất ngăn nắp. Ngoài giường, tủ quần áo, tủ năm ngăn và chiếc tivi đặt trên tủ năm ngăn, nổi bật nhất là chiếc bàn dài bằng gỗ hoàng dương đặt trước cửa sổ.
Chiếc bàn học rộng và dài hơn so với bàn học thông thường, trên bàn đặt một chậu văn trúc xanh mơn mởn, bên cạnh có lọ cắm bút với những cuộn giấy, giá treo bút lông đủ kích cỡ, một bên là nghiên mực và đồ rửa bút mang đậm phong vị cổ xưa. Phía sau bàn, trên tường treo một bức thư pháp dài.
Quan Viễn Phong không rành lắm về thư pháp nhưng cũng nhận ra nét chữ trên bức thư pháp đó tựa như mây trôi nước chảy, phóng khoáng và thanh thoát, toát lên một cảm giác sâu lắng. Mờ mờ nhìn thấy hai chữ đầu tiên là "Đông Quân".
Chu Vân bưng một cái khay đi vào, thấy anh đang ngắm bức thư pháp trên tường thì nghĩ rằng anh đang buồn chán, bèn hỏi: “Anh muốn đọc sách không? Hay tôi mang tivi vào chiếu phim cho anh xem?”
Quan Viễn Phong lắc đầu: “Tôi chỉ thấy bức thư pháp này viết rất đẹp, là cậu tự viết à? Viết nội dung gì?” Anh cảm thấy nét chữ này giống con người Chu Vân – thanh nhã và linh động.
Chu Vân đáp: “Ừ, viết bài ‘Đông Quân’ của Khuất Nguyên, một trong các bài thuộc ‘Cửu Ca’.”
Quan Viễn Phong gật đầu, ngước lên nhìn chai dịch truyền đã sắp hết. Chu Vân rút kim tiêm cho anh, thu dọn ống truyền dịch rồi nhấn một nút ở đầu giường, nửa phần đầu giường từ từ nâng lên. Quan Viễn Phong từ tư thế nằm chuyển sang ngồi tựa.
Anh chống tay ngồi dậy để di chuyển sang xe lăn: “Tôi vào nhà vệ sinh rửa mặt chút.”
Thấy anh đứng dậy khó khăn, Chu Vân chỉ bước tới đỡ anh mà không ngăn cản. Sau đó, anh đi trước dẫn đường vào nhà vệ sinh: “Trong này trước đây đã xây riêng một bồn rửa tay thấp hơn, còn khu vệ sinh và bồn tắm đều được cải tạo phù hợp với nhu cầu của người già.”
Chu Vân lần lượt giải thích cách sử dụng từng thiết bị. Quan Viễn Phong nhận ra đối phương đã tỉ mỉ đem qua cả khăn mặt, cốc đánh răng, bàn chải của mình. Bồn rửa, tủ bếp trong nhà vệ sinh, bồn tắm, khu vệ sinh, và cả bồn cầu đều được thiết kế vừa tầm với xe lăn. Cánh cửa nhà vệ sinh cũng rõ ràng đã được mở rộng hơn so với cửa thông thường.
Không khỏi nhớ đến căn hộ của chính mình phía đối diện, gia đình biết rõ anh tàn tật nhưng không ai nghĩ đến việc lắp đặt những tiện nghi thuận tiện hơn cho anh ở nhà…
Dĩ nhiên, giờ chắc chẳng còn ai ở đó nữa. Đây là lần đầu tiên anh gặp được một người chăm lo cho gia đình chu đáo và tận tâm đến vậy.
Nếu không phải tận thế, vợ con tương lai của Chu Vân chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
Anh cảm ơn Chu Vân, nhìn cậu lại nhẹ nhàng rời khỏi nhà vệ sinh, đóng cửa lại giúp anh, trước khi đóng cửa còn nói thêm một câu: “Có cần gì cứ gọi tôi, trong nhà vệ sinh cũng có chuông khẩn cấp.”
Sau khi tự rửa mặt và quay lại giường, Quan Viễn Phong thấy trên bàn cạnh giường đã có sẵn một bát cháo thịt thanh đạm, bánh bột kê hấp, một đĩa dưa muối và một đĩa trứng vịt muối cắt sẵn. Lòng đỏ trứng bóng bẩy, được muối rất ngon.
Quan Viễn Phong cầm đũa từ từ ăn, thực ra vẫn hơi nuốt không trôi, nhưng vì không muốn gây phiền phức cho Chu Vân nên anh cố gắng ăn hết chỗ thức ăn đó.
Con chó săn quân đội tên Huệ Tinh cũng đang gặm xương ngoài cửa, trông rất vui vẻ.
Nhưng Quan Viễn Phong biết, chó quân sự ăn nhiều hơn chó bình thường, chủ yếu là thịt, cộng thêm bản thân anh, thực tế mỗi ngày tiêu thụ một lượng thức ăn đáng kinh ngạc.
Họ bị lũ thây ma vây quanh, không thể bước đi đâu được, chỉ có thể cố thủ trong thời gian dài. Dù Chu Vân nuôi trồng đủ thứ, số tiền hai mươi vạn tệ mà Quan Viễn Phong đưa trước tận thế thực chất chẳng còn chút giá trị nào sau tận thế.
Bản thân anh cứ mãi chìm đắm trong sự tiêu cực quả thật có chút quá chấp niệm, khi xưa lúc lành lặn anh tuyệt đối không bao giờ để mình rơi vào trạng thái như vậy.
Anh cũng biết Chu Vân là người phóng khoáng, sống hữu hảo và khiêm tốn với mình, giống như một quý ông vậy.
Nhưng… cảm giác tự ghét bỏ bản thân cứ len lỏi từng chút một, như những mũi kim chích vào lòng mỗi khi được người khác chăm sóc, khiến anh không thể thoải mái tiếp nhận sự tốt bụng của họ.
Đúng lúc đó, Chu Vân từ ngoài đi vào, trên tay cầm một bó hoa lăng tiêu cắm vào chiếc bình trên bàn, thấy anh định ngồi dậy dọn dẹp, vội nói: “Đừng động đậy, anh cứ nằm nghỉ ngơi cho tốt, mấy việc này để tôi làm, đừng khách sáo. Có máy rửa bát mà, chỉ là trước đây ít bát đĩa nên ít dùng.”
Chu Vân lại gần thu dọn bát đĩa, ấn anh nằm xuống: “Anh nghỉ ngơi cho tốt, nếu buồn thì xem phim, đọc sách cũng được.”
Quan Viễn Phong ngoan ngoãn nằm xuống. Chu Vân kéo ghế ngồi bên giường: “Để tôi bắt mạch cho anh, đã đến lúc đổi thuốc rồi.”
Quan Viễn Phong đặt cổ tay lên gối kê tay, nhìn Chu Vân bắt mạch cho mình, đầu ngón tay hơi ấn vào da, ngón tay thon dài và mạnh mẽ, tạo cảm giác hiện diện rõ ràng.
Chu Vân không hề biết anh đang mơ màng, sau khi chuyên tâm chẩn mạch xong bèn thở dài: “Anh hãy thả lỏng tâm trí một chút, trời quá nóng, nội hỏa trong người cao quá, tôi sẽ thêm vài vị thuốc thanh nhiệt cho anh.”
Rồi Chu Vân lấy ra một túi đựng kim châm: “Tôi sẽ châm cứu cho lưng anh.”
Quan Viễn Phong cởi áo ra, Chu Vân cầm kim châm đi tới phía sau, nhón kim lên, truyền dị năng hệ mộc vào cây kim, tìm đúng huyệt đạo rồi cắm vào: “Anh hãy theo phương pháp tôi dạy để điều hòa hơi thở, tĩnh tâm, và cảm nhận luồng khí.”
Quan Viễn Phong thuận miệng đáp: “Có rồi.” Nhưng làm sao tĩnh tâm đây?
Khi ở một mình, mọi chuyện trong quá khứ, tương lai ra sao, tất cả đều ùa về trong đầu, cơ thể lại đau đớn khó chịu, thử hỏi làm sao tĩnh tâm?
Anh thầm khâm phục Chu Vân, dù trong tận thế hỗn loạn này vẫn giữ được sự bình tĩnh, chăm chỉ trồng rau nuôi cá như thường.
Nhìn dáng vẻ của bác sĩ nho nhã kia, giết thây ma mà mặt không đổi sắc. Giờ đây đã thức tỉnh dị năng hệ nước, ít nhất không phải lo về nguồn nước…
Trong tận thế này, hành tinh xanh đang tiến hóa, và những người thường không có dị năng chính là những kẻ sẽ bị tự nhiên đào thải.
Quan Viễn Phong cảm thấy muôn vàn suy nghĩ rối bời ùa về trong lòng, tạp niệm chất chồng.
Nhưng những ngày này, thật sự quá yên tĩnh. Dù biết rằng chỉ cần bước ra khỏi cánh cửa sắt, rời khỏi tòa nhà này, anh sẽ lập tức bị lũ thây ma nuốt chửng.
Và ở ngoài kia, nơi mắt thường không thể nhìn thấy, chắc chắn có vô số người đang chiến đấu với lũ thây ma, cũng có vô số kẻ yếu đuối đã ngã xuống.
Anh bây giờ có thể yên ổn sống qua ngày mà không lo thiếu nước thiếu thức ăn, tất cả đều nhờ ơn Chu Vân – nhưng… anh thà giống như những đồng đội của mình, hoặc là chết oanh liệt trên tiền tuyến khi chiến đấu với lũ thây ma, đốt cháy hết nhiệt huyết để chặt đầu chúng, hoặc là cùng đồng đội trong căn cứ cứu hộ xây dựng nơi trú ẩn, dốc hết khả năng mình có, chứ không phải sống nhục nhã như một kẻ vô dụng thế này, không thể bước chân ra khỏi tòa nhà, cả tâm hồn lẫn thân xác đều bị giam cầm trên chiếc xe lăn.
Ban đầu, trong lòng anh đầy sự lo âu và tự ghét bỏ, nhưng không hiểu sao, khi Chu Vân châm kim lên người anh, dường như có một cảm giác mát lạnh len lỏi vào từng huyệt đạo, khiến tâm trí anh chợt trở nên bình lặng.
Sau khi cắm kim xong, theo thông lệ cần phải đợi khoảng nửa tiếng. Chu Vân đỡ anh nằm sấp xuống, lấy một tấm chăn mỏng đắp cho anh rồi tiện tay cầm một cuốn sách lên đọc.
Quan Viễn Phong nhìn Chu Vân ngồi trên ghế mây, cúi đầu đọc sách, dáng vẻ thư thái nhưng ánh mắt lại rất tập trung, bèn thuận miệng hỏi: “Đọc sách gì vậy?”
Chu Vân giơ cuốn sách lên để anh nhìn thấy bìa màu xám chì với ô vuông kẻ: “Tác phẩm Tuổi thơ văn chương của Sartre, Pháp.”
Bìa sách trông rất nghiêm túc, giống như những cuốn sách học thuật chính thống, Quan Viễn Phong hỏi Chu Vân: “Hay không? Nghe tên chẳng giống tiểu thuyết.”
Chu Vân đáp: “Ừm, đó là hồi ký. Tôi thích những lời tự bạch như tiếng thì thầm mảnh mai của ông ấy. Chính ông cũng nói rằng viết sách là để ‘giải thích sự điên rồ và nguyên nhân bệnh thần kinh của tôi’.”
Quan Viễn Phong: “….” Nghe có vẻ như một kẻ rất điên cuồng và kỳ quặc: “Ông ta nổi tiếng lắm à?”
Chu Vân trả lời: “Ừm… là một triết gia rất nổi tiếng. Có một câu nói chắc anh từng nghe qua: ‘Người khác chính là địa ngục’, đấy là một câu thoại trong kịch bản của ông ấy, cực kỳ nổi tiếng.”
Quan Viễn Phong thực sự đã nghe qua câu này: “Ừ, đúng là có nghe qua.”
Chu Vân dường như hứng thú hơn, nói với giọng đầy nhiệt tình: “Thực ra, đối lập với câu ‘Người khác chính là địa ngục’ còn có một câu khác, được viết trong cuốn sách này: ‘Trên hòn đảo cô độc giữa bầu trời của tôi, tôi là người đứng đầu, là kẻ duy nhất không ai sánh bằng.’”
Nói đoạn, anh khéo léo và thành thạo lật tới chương năm, tiếp tục đọc: “Nhưng chỉ cần đặt tôi giữa đám đông, tôi lập tức rơi xuống tận đáy, trở thành kẻ cuối cùng.”
Quan Viễn Phong: “…” Anh nhìn Chu Vân, hàng mi dài, ánh mắt sáng rực, chăm chú nhìn vào cuốn sách, rõ ràng rất yêu thích tác phẩm này và tìm thấy nhiều sự đồng điệu trong đó.
Anh chợt nhớ đến những ngày trước, khi xem phim, Chu Vân bất ngờ nói ra những câu từ khó hiểu và phức tạp. Đúng là một người đàn ông tràn đầy khí chất nghệ thuật.
Chu Vân dường như vẫn kiên nhẫn giải thích với anh: “Khi con người chỉ còn bản ngã, họ sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ. Nhưng một khi bắt đầu giao tiếp với người khác, giá trị của bản ngã dường như bị người khác đánh giá. Một khi để ý đến ý kiến của người khác, khao khát sự công nhận từ họ, thì người khác sẽ trở thành nhà tù giam cầm bản ngã, vì thế ‘người khác chính là địa ngục’.”
Quan Viễn Phong, một người theo chủ nghĩa vị tha, có lẽ rất khó chấp nhận tư tưởng này. Tuy nhiên, Chu Vân lại rất sẵn lòng thảo luận và chia sẻ suy nghĩ của mình với anh.
Nhưng Quan Viễn Phong lại cảm thấy lúng túng, thật khó để tiếp tục nói về chủ đề triết học sâu sắc và rắc rối này. Nếu cứ tiếp tục, anh sẽ giống như đang cố tỏ ra thanh tao, miễn cưỡng tìm đề tài để nói, nên chỉ có thể đáp qua loa bằng miệng.
Có lẽ do thực sự mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, anh dần cảm thấy mơ màng và buồn ngủ.
Trong giấc mơ, anh vẫn cảm nhận được Chu Vân rút kim châm ra, bế anh lật người lại. Anh muốn mở mắt tự mình xoay người, nhưng mí mắt nặng trĩu, cơn buồn ngủ bao trùm lấy anh.
Sau khi châm cứu xong, trong lòng anh chỉ còn cảm giác bình yên và thư thái. Những phiền não rối ren trong tâm trí dường như đã bị đẩy lùi ra sau, chỉ còn lại ý nghĩ kiên quyết muốn ngủ tràn ngập cơ thể, và anh nhanh chóng thiếp đi lần nữa.
Khi tỉnh dậy, trời đã về chiều. Từ cửa sổ, anh chỉ nhìn thấy những ngọn núi xa được phủ một lớp ánh vàng. Anh ngắm nghía một lúc lâu mới hoàn hồn, nhớ ra rằng đây là nhà của Chu Vân.
Phòng của anh ở phía Tây, vừa lạnh vừa ẩm, ánh sáng kém, còn căn phòng chính này cảnh đẹp, rộng rãi và thoáng mát, nhìn ra ngoài là bức tranh thiên nhiên với núi xanh cây cối um tùm.
Anh ngồi dậy, cảm thấy cơ thể như đã đổ mồ hôi, người nhẹ nhõm hơn nhiều. Y thuật của Chu Vân quả thực rất giỏi.
Anh liếc nhìn chiếc chân giả, không ép mình phải lắp vào mà chỉ mặc một chiếc quần đùi rộng rãi rồi ngồi lên xe lăn, điều khiển nó ra khỏi cửa. Huệ Tinh đang nằm phục bên cửa lập tức đi theo anh.
Không thấy Chu Vân trong phòng, đoán rằng giờ này hẳn là anh ta lại lên sân thượng chăm sóc những loại rau và thuốc của mình.
Trên bàn có một nồi cháo đậu xanh nấu với rong biển, rõ ràng là để dành cho anh. Vừa sốt xong, món ăn hợp khẩu vị anh, anh ăn vài miếng hết veo rồi tiện tay rửa bát, sau đó điều khiển xe lăn lên sân thượng.
Sân thượng ban ngày vẫn còn nóng bức nhưng đã mát hơn nhiều. Gà, vịt, ngỗng không chịu ngồi yên trong chuồng mà đều chạy ra vườn rau bới đất tìm sâu ăn.
Anh nhìn qua hồ cá bên cạnh, thấy con cá điện bơi lững lờ. Việc xây một hồ cá lớn như vậy chỉ để nuôi mỗi một con cá điện khiến anh luôn cảm thấy không giống phong cách của Chu Vân.
Hai bể cá sen kia thì chen chúc vài chục con cá, chúng nhảy lên nhảy xuống trong không gian chật hẹp. Anh từng tận mắt chứng kiến Chu Vân vớt cá từ đó để nấu ăn. Nhưng ở cái hồ cá dài và sâu kia, sang trọng hơn hẳn, chỉ có một con cá điện thoải mái bơi lội, thậm chí còn có cả núi giả và cây bồ đề trồng trong hồ.
Chu Vân không có mặt trên sân thượng này, chắc hẳn anh ta lại qua sân thượng bên kia, nơi có nhà hàng mái vòm, để chăm sóc những cây thuốc quý của mình.
Những ngày qua, anh tận mắt chứng kiến những cây thuốc từ lúc nảy mầm đến giờ đã lớn lên khỏe mạnh, không khỏi thán phục. Trong nhà hàng lại có rất nhiều thiết bị, điều này khiến Chu Vân như tìm được kho báu, hầu như cả ngày anh đều ở trong khu vườn thuốc được cải tạo từ nhà hàng mái vòm kia, lưu lại rất lâu.
Anh cũng không đi làm phiền Chu Vân. Khi lao động, Chu Vân thực sự chìm đắm vào công việc, nếu anh đến thì ngược lại thành quấy rầy.
Anh cầm một túi thức ăn cá, rắc một ít vào bể cá. Nhìn đám cá tranh nhau ngoi lên giành thức ăn, đột nhiên anh thấy bóng tối bao trùm mặt nước, tiếng gió vun vút, và Huệ Tinh bên cạnh anh chợt sủa cảnh giác dữ dội.
Anh lập tức quay đầu lại, nhìn thấy trên bầu trời có một con đại bàng khổng lồ đang bay lượn phía trên sân thượng. Nó cực kỳ to lớn, sải cánh rộng, với móng vuốt sắc nhọn và chiếc mỏ cong như móc câu, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn xuống đàn gà dưới sân thượng.
Tim Quan Viễn Phong đập nhanh hơn, bản năng chiến đấu trỗi dậy khiến anh nhanh chóng điều khiển xe lăn đến gác mái bên cạnh để lấy cung tên.
Nhưng vừa lúc đó, con đại bàng từ trên trời lao xuống với tốc độ cao, đầu hướng xuống, nhằm thẳng vào con gà trống đang bới đất trong vườn rau.
Hàng rào điện tử xung lực cao áp trên ban công đã ngăn nó lại một chút, nhưng đối với một con đại bàng khổng lồ như vậy, dòng điện hoàn toàn không có tác dụng. Động năng từ gia tốc kinh người dễ dàng phá vỡ hàng rào, và chỉ trong nháy mắt, con đại bàng đã đáp xuống sân thượng.
Đàn gà hoảng sợ bay tán loạn, nhưng móng vuốt sắc bén của đại bàng đã kịp tóm chặt lấy một con.
Trong tích tắc, Huệ Tinh nhảy vọt lên, cắn chặt lấy chân nhỏ của con đại bàng.
Huệ Tinh là chó quân sự được huấn luyện bài bản, thân hình cũng khá lớn, nên ngay lập tức cùng con đại bàng quần thảo trên sân thượng.
Móng vuốt của đại bàng sắc như dao, chỉ một cú vung đã cào ra trên mình Huệ Tinh vài vết thương sâu hoắm, lộ cả xương, máu me đầm đìa.
Quan Viễn Phong đứng ở cửa, kéo cung, cơ bắp ở cánh tay nổi lên, mắt hơi nheo lại, ngắm thẳng vào tim con đại bàng và không do dự thả mũi tên.
Mũi tên bay nhanh xuyên chính xác qua thân đại bàng. Đại bàng bị thương phát ra tiếng kêu chói tai, đột nhiên vỗ cánh bay lên, thậm chí còn mang theo cả mũi tên mà vút lên không trung!
Đây là lần đầu tiên Quan Viễn Phong nhìn thấy một con đại bàng bị trúng tên vẫn có thể bay lên. Nó bay vọt lên cao, giận dữ vỗ cánh, gầm gừ và hét to đầy phẫn nộ.
Quan Viễn Phong tiếp tục lắp thêm một mũi tên nữa, ngắm chuẩn con đại bàng và lập tức bắn ra!
Con đại bàng vỗ cánh mạnh một cái, bất ngờ một luồng gió mạnh từ dưới đôi cánh thép vụt lên, gió ào ạt thổi ngược về phía trước, cuốn theo mũi tên bay ngược trở lại!
Cơn gió mạnh đột ngột ập tới, lưỡi dao gió xuyên qua da thịt, máu văng tung tóe, cơn đau dữ dội táp thẳng vào mặt.
Quan Viễn Phong không kịp đề phòng, suýt nữa thì không giữ chắc được cây cung dài. Bản năng khiến anh xoay người, giơ tay lên để tránh gió, nhưng chợt nhìn thấy Huệ Tinh chạy đến chắn trước mặt anh – mũi tên đã xuyên qua thân mình nó!
Anh cảm giác như mắt mình sắp nứt toác ra, nhưng đột nhiên nhìn thấy từ một bên có vài lưỡi dao băng trong suốt lao vút qua thân và cánh của con đại bàng khổng lồ, máu bắn tung tóe, cơ thể đại bàng bị tạo ra hàng loạt lỗ thủng đẫm máu.
Dù bị thương nặng, con đại bàng vẫn gào thét chói tai và tiếp tục lao xuống tấn công Quan Viễn Phong. Một bóng người bước nhanh từ bên cạnh, chắn trước mặt anh, tay vung dao lên – một cánh đại bàng đã bị chặt đứt hoàn toàn!
Quan Viễn Phong ngước lên, nhìn thấy Chu Vân vẫn còn cầm lưỡi liềm trên tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn con đại bàng khổng lồ không thể giữ thăng bằng, rơi nặng nề xuống sân thượng, đau đớn vỗ cánh. Thần thái của anh lúc này hoàn toàn khác hẳn vẻ điềm tĩnh ôn hòa thường ngày.
Con đại bàng hấp hối há miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết. Trên sân thượng, bất ngờ có vài cơn lốc nhỏ xuất hiện, cuốn lấy những chậu hoa rung lắc không ngừng, cả những cây non vừa trồng cũng bị nghiền nát và cuốn bay.
Chu Vân lạnh lùng nhìn cảnh tượng đó, đưa tay ra. Từ lòng bàn tay anh, một làn sóng nước tuôn ra, tựa như có sự sống, cuộn trào về phía con đại bàng rồi nhanh chóng đông cứng thành một khối băng khổng lồ. Con đại bàng hoàn toàn bị đóng băng trong khối băng, không thể động đậy. Tất cả các cơn lốc đều tan biến ngay tại chỗ, chỉ còn lại một mảnh hỗn độn.
Khối băng lớn đứng sừng sững trên ban công. Quan Viễn Phong vẫn cảm nhận được từng luồng khí lạnh tỏa ra từ khối băng, nhưng con đại bàng vốn mạnh mẽ vô song giờ đã bị đóng băng hoàn toàn bên trong. Qua lớp băng trong suốt, vẫn có thể nhìn thấy rõ từng chiếc lông vũ màu vàng nâu và bộ móng vuốt cùng chiếc mỏ sắc nhọn như dao.
Quan Viễn Phong nhìn cảnh tượng trước mắt giống như một bộ phim phép thuật, im lặng hồi lâu, trong đầu chỉ có một suy nghĩ:
"Khả năng dị năng thực sự mạnh mẽ đến vậy sao?"
Anh chăm chú nhìn Chu Vân, người đang đứng đó, ánh mắt hơi nheo lại, nhìn chằm chằm vào con đại bàng bị đóng băng. Tay trái vẫn cầm dao, tay phải vừa sử dụng dị năng mạnh mẽ xong buông lơi, ngón tay thon dài, gương mặt lạnh lùng như băng ngọc.
Phía sau anh, gió thổi phần phật từ trên cao và những đám mây vô tận kéo dài. Anh đứng đó như một vị vua đang kiểm tra chiến trường, dáng người hiên ngang, uy nghiêm áp đảo.
"Trên hòn đảo cô độc giữa bầu trời của tôi, tôi là kẻ đứng đầu, không ai sánh bằng."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất