Chương 16: Tạm biệt người nhà
Cuối tháng tám, sắp sang tháng chín. Bây giờ trời tối cũng nhanh, vừa qua khỏi sáu giờ rưỡi trời đã hơi đen. Trần Viên không dám lái xe nữa, liền trực tiếp đỗ xe ở một bên đường cao tốc. Hiện tại là tận thế, cũng không ai quản việc chiếm dụng làn khẩn cấp. Cũng may trên xe có bếp, hai người có thể luộc mì ăn, xem như một bữa tối vô cùng tốt trong tận thế này.
Ban đêm, Trần Viên không dám bật đèn, nhưng cũng chưa buồn ngủ ngay, liền mang theo Trương Bàn Tử xuống xe. Dựa vào ánh trăng, cả hai luyện tập vũ khí bên cạnh xe. Về thương pháp, Trần Viên không có gì để dạy, chỉ có thể để tên Béo tự mình làm quen. Thế nhưng Trần Viên dạy Trương Thiện Tài một bộ búa công đơn giản. Búa sử dụng rất dễ, một bộ đầy đủ thi triển xuống cũng chỉ có vung, phách, chém ba động tác. Nhưng một cái búa trong tay Trần Viên lại tỏ ra uy vũ sinh phong, khiến Trương Bàn Tử liên tục xưng diệu:
"Trần ca, anh học võ công khi nào vậy? Bộ búa công này xem ra cũng thật lợi hại!"
"Ít nói nhảm, mau luyện!" Trần Viên thu công, trực tiếp ném búa trả lại Trương Bàn Tử, hắn nói: "Tên Béo, công phu này không phải nói có là có, cũng không phải một ngày hai ngày là luyện ra được. Nhất định phải quanh năm suốt tháng luyện tập, để bắp thịt hình thành ký ức, lúc này mới có thể dùng một cách tự nhiên. Bằng không thì chỉ là trò mèo đẹp đẽ, đối phó tang thi căn bản vô dụng. Đêm nay không luyện trên ba tiếng đừng hòng ngủ!"
Trương Bàn Tử nhất thời xụ mặt xuống: "Không thể nào, ba tiếng!"
"Ngươi hiện tại không luyện cũng được thôi, ngày mai ta sẽ giúp ngươi tìm một nơi có mười mấy con tang thi, ném ngươi vào bầy zombie, để chúng nó cùng ngươi luyện một chút, vậy tuyệt đối hiệu quả hơn luyện thế này." Trần Viên cười lạnh nói. Thật ra, bọn họ ở đời trước chẳng phải đã luyện ra bằng phương thức như vậy hay sao?
Trương Bàn Tử nhất thời rùng mình một cái. Hình ảnh kia thật đáng sợ. Vội vàng lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi: "Đừng mà, tôi luyện, tôi luyện, được chưa?"
Sau ba tiếng, Trương Bàn Tử hầu như cảm giác mình muốn phế bỏ, tay đều không nhấc lên nổi. Không còn cách nào khác, Trần Viên ngồi trên mui xe nhìn chằm chằm, hễ Trương Bàn Tử lười biếng là một mũi tên lại bay tới, căn bản không dừng lại được.
Thế nhưng sau đó, Trần Viên lấy ra một khối hồn xác từ trong tủ lạnh, để Trương Bàn Tử nuốt vào. Chuyện thần kỳ lần thứ hai xảy ra. Trương Bàn Tử không chỉ cảm giác được sức mạnh thân thể tăng cường, thậm chí còn tăng cường nhiều hơn so với hôm qua. Khí lực trên người tựa hồ toàn bộ trở lại trong cơ thể, ngay cả cảm giác đau nhức cũng biến mất. Điều này không khỏi khiến Trương Thiện Tài lần thứ hai cảm khái sự thần kỳ của hồn xác.
Sáng sớm ngày thứ hai, Trần Viên và đồng đội lại lên đường. Sau hơn ba giờ lái xe, cuối cùng cũng đến lối ra cao tốc gần nhà Trần Viên nhất ở huyện lỵ. Xuống khỏi cao tốc, đi theo quốc lộ thêm khoảng 22 km nữa là đến nhà Trần Viên. Trước đây lái xe chỉ cần hơn ba mươi phút là đến, nhưng sau tận thế thì hoàn toàn khác. Hiện tại trên quốc lộ không chỉ có rất nhiều ô tô tàn hại, mà điều quan trọng nhất là số lượng tang thi có lẽ còn nhiều hơn trên đường cao tốc. Đi trên con đường quốc lộ này, hễ có động tĩnh là tang thi có thể ùa ra hết.
Đối với điều này, Trần Viên cũng hết cách. Anh chỉ có thể bảo Trương Bàn Tử nắm chặt tay vịn, một đường lao tới. Cũng may phía trước xe có gắn thêm thanh chắn hình tam giác, tang thi bị đâm vào đều bị đẩy sang hai bên, cũng không va chạm trực diện, nếu không với một đường lao tới như vậy, người trong xe chắc đã tan xương nát thịt.
Người ta thường nói, gần nhà thì sợ. Suốt cả buổi sáng, Trần Viên đều im lặng. Trương Thiện Tài cũng có thể thấy, Trần Viên đang lo lắng cho cha mẹ mình. Đối với điều này, Trương Thiện Tài cũng không biết an ủi thế nào. Trong tận thế này, người chết còn ít sao?
Trần Viên hiện tại thực sự rất hồi hộp. Anh không biết cha mẹ có miễn nhiễm virus hay không. Ở đời trước, đến lúc chết, anh cũng không tìm được tin tức gì về cha mẹ. Không giống như tên Béo, cậu ta ở bên cạnh anh, vì vậy anh biết tên Béo có thể miễn nhiễm virus. Đời trước cậu ta có thể vượt qua giai đoạn đầu bị virus cảm nhiễm, đời này hẳn cũng vậy. Anh cũng không dám dễ dàng gọi tên Béo tới cùng anh, vì biết trong không gian chật hẹp của ô tô, nếu gặp phải tang thi đột biến thì đó tuyệt đối là nơi nguy hiểm nhất, ngay cả chạy trốn cũng không kịp.
Trên quốc lộ, tốc độ xe của Trần Viên chỉ khoảng 20 km/h, vì vậy sau gần hai giờ, anh mới đến vùng lân cận quê nhà. Khi đỗ xe trước cửa nhà, tim Trần Viên đã treo lên tận cổ họng.
Nhưng dường như trời xanh đặc biệt chiếu cố Trần Viên. Ngay khi anh mở cửa xe tải MAN bước xuống, cánh cửa viện nhà anh liền mở ra. Hai gương mặt có chút già nua nhưng vô cùng quen thuộc xuất hiện sau cánh cửa. Đó chính là cha mẹ anh, những người anh thương nhớ suốt mười tám năm qua! Trần Viên không nói hai lời, tiến lên quỳ sụp xuống trước mặt cha mẹ. Anh khóc rống lên, mười tám năm nhung nhớ hóa thành niềm vui gặp lại.
"Trời ơi, con trai, ông ơi, đúng là con trai chúng ta!" Mẹ Trần Viên là Ngô Thanh Phương cũng mừng đến phát khóc. Vừa nãy họ còn đang lo lắng cho Trần Viên, bây giờ anh lại xuất hiện ở cửa nhà, làm sao có thể không vui cho được?
Bà và bố Trần Viên là Trần Thụ Viễn ở nhà nghe thấy tiếng xe ngoài sân liền ra đến cửa viện, nhìn qua mắt mèo để xem tình hình bên ngoài. Kết quả, họ thấy một chiếc xe tải như xe bọc thép đỗ trước cửa nhà, đang còn thấy kỳ lạ thì đột nhiên thấy Trần Viên mở cửa xe nhảy xuống. Chẳng lẽ họ lại không nhận ra con trai mình sao? Hai vợ chồng liền lập tức tháo bỏ thanh gỗ lớn đang chèn trên cửa, mở cửa ra.
"Tiểu Viên, sao con lại về? Mau đứng lên, quỳ làm gì!" Trần Thụ Viễn cũng rất vui, nhưng cũng tò mò hơn. Trần Viên làm sao có thể từ thành phố làm việc cách đây mấy trăm cây số trở về? Ông biết bây giờ bên ngoài nguy hiểm đến mức nào.
"Cha, mẹ, con về đón hai người. Miền Nam sau này sẽ càng ngày càng nguy hiểm, chúng ta tốt nhất là đi miền Bắc sinh sống." Trần Viên nhìn thấy cha mẹ, cảm xúc dâng trào, lau nước mắt, vội vàng nói rõ ý định trở về.
Trần Thụ Viễn cau mày, nhanh chóng tiêu hóa những lời Trần Viên nói, sau đó kéo Trần Viên đứng dậy, miệng nói: "Bên ngoài không an toàn, mau, vào nhà rồi nói chuyện sau. Người bên ngoài là bạn con à?" Lúc này, Trần Thụ Viễn đã thấy Trương Thiện Tài vừa xuống xe.
"Vâng, bố, cậu ấy là đồng nghiệp của con, quan hệ rất tốt với con." Trần Viên gật đầu nói. Anh cũng biết bây giờ không thể đứng ở cửa được, sau đó vẫy tay, liền gọi Trương Thiện Tài: "Tên Béo, mau vào đi!"
Sau khi hai người vào sân, hai người nữa từ trong nhà đi ra. Trần Viên cũng biết cả hai người này. Một người là chú của anh, Trần Thụ Sinh. Bố Trần Viên là Trần Thụ Viễn làm thầu xây dựng, chú anh làm kiến trúc sư, đến chỗ bố anh làm giúp. Người còn lại là công nhân của nhà anh, tên là La Hữu Thành, một người từ nơi khác đến, làm việc cùng Trần Thụ Viễn. Hôm trước, Trần Viên nhắc nhở cha mẹ rằng có kẻ giết người trốn đến gần nhà họ, Trần Thụ Viễn liền gọi cả hai đến nhà ở cùng, sau đó liền gặp phải chuyện này. Cũng may cả bốn người đều không sao, không biết có phải nhờ Trần Viên đã nhắc nhở họ đóng chặt cửa nẻo khi đi ngủ hay không.