Chương 37: Quan hệ giữa Titan và Ải Nhân
Đến phía sau đại sảnh của lãnh chúa, đám người Tô Dạ không chút khách khí ngồi xuống.
Vulcan không dám lơ là, vội vã phân phó thủ hạ mang lên nước trà và điểm tâm.
Sau đó, hắn hướng Tô Dạ hội báo tình hình của bộ lạc Chiến Chùy.
Nội dung chủ yếu xoay quanh việc bộ lạc Chiến Chùy có bao nhiêu người, và những tài nguyên chủ yếu nào.
Bộ lạc Chiến Chùy được xây dựng bên trong lòng núi, với diện tích cực kỳ lớn.
Bên trong ngọn núi này, có nguồn tài nguyên Địa Hỏa phong phú.
Địa Hỏa, hay còn gọi là nguồn lửa tự nhiên lưu thông dưới lòng đất.
Tương tự như nham thạch, dưới sự cải tạo tỉ mỉ của các Ải Nhân,
Địa Hỏa và các xưởng rèn được kết nối với nhau bằng các đường hầm.
Và các Ải Nhân, đã tận dụng nhiệt độ cao của Địa Hỏa để rèn luyện, tạo ra các loại trang bị khác nhau.
Đương nhiên, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu nhất khiến bộ lạc Chiến Chùy lựa chọn xây dựng lãnh địa ở nơi này.
Tổng dân số của bộ lạc Chiến Chùy là hơn năm trăm người.
Có hai trăm chiến binh, nhưng trong cuộc chiến trước đó, đã có bảy mươi, tám mươi người bị giết.
Số còn lại là những người già, trẻ em, phụ nữ và các Thợ Rèn.
Ngoài ra, Lãnh Địa Chiến Chùy còn sở hữu hai bí cảnh lục sắc, mỗi ngày có thể cung cấp một lượng lớn tài nguyên.
Tuy nhiên, bây giờ, họ phải giao một nửa số tài nguyên đó cho Tô Dạ.
Sau khi nắm bắt được phần lớn thông tin về nơi này, Tô Dạ đứng lên, nhìn về phía Vulcan: "Dẫn ta đi xem kho của các ngươi đi!"
Vulcan lộ vẻ mặt khổ sở, hắn biết Tô Dạ muốn gì.
Chắc chắn là chuẩn bị cướp đoạt tài nguyên.
Trong lòng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, nhưng cũng không thể làm gì khác, Vulcan đành dẫn Tô Dạ và những người khác đi về phía một hang động phía sau đại điện lãnh chúa.
Cửa hang động không lớn, nhưng khi bước vào bên trong, người ta phải kinh ngạc vì một không gian khác lạ, có động thiên riêng.
Những ngọn đuốc cháy bừng bừng chiếu sáng hang động.
Bên trong hang, trên mặt đất trống, chất đống như núi các loại tài nguyên.
Củi, khoáng thạch, quặng sắt, và cả mỏ vàng.
Không sai, chính là mỏ vàng, loại mỏ vàng chưa được luyện thành kim tệ và không thể sử dụng trực tiếp.
"Tô lĩnh chủ, tổng cộng tài nguyên của ta ở đây là: 7,8 triệu đơn vị củi, 9,8 triệu đơn vị khoáng thạch, 9,08 triệu đơn vị quặng sắt, 5,63 triệu đơn vị mỏ vàng và 4 triệu kim tệ." Vulcan giới thiệu.
Dù sao thì mọi thứ cũng đã được số liệu hóa, nên phần lớn tài nguyên mà Vulcan vừa đề cập đều được lưu trữ trong túi tài nguyên của kho.
Nếu không, việc thực sự đem tất cả những tài nguyên này ra ngoài có lẽ sẽ khiến hai Lãnh Địa Chiến Chùy cũng không chứa hết.
Tô Dạ trầm ngâm một chút rồi khẽ ho: "Vậy thì thế này đi, củi, khoáng thạch và quặng sắt, mỗi loại ta muốn 5 triệu đơn vị, kim tệ thì tất cả đưa cho ta, còn lại thì cứ giữ lại cho ngươi vậy!!"
Vulcan im lặng.
Cmn đây là 50% sao?
Cái này cmn phải hơn 60% chứ chẳng đùa!
Thấy Vulcan do dự, Tô Dạ nhìn hắn: "Sao? Có vấn đề gì à?"
Vulcan vội vàng lắc đầu: "Không vấn đề, không vấn đề, ta sẽ cho người kiểm kê tài nguyên ngay."
Tô Dạ vỗ tay: "Bây giờ dẫn ta đi xem xưởng rèn của ngươi đi."
Vulcan gật đầu và dẫn đường.
Ra khỏi kho, đám người đi vào một hang động khác.
Vulcan không chỉ là thủ lĩnh của bộ lạc Chiến Chùy mà còn là Thợ Rèn hàng đầu của bộ lạc này.
Vì vậy, hắn có một không gian rèn riêng cho mình.
Chính là cái hang động trước mắt này.
Nó được nối liền với một đường hầm Địa Hỏa cuồng bạo nhất, vừa mới bước vào, người ta đã cảm nhận được một luồng nhiệt nóng rực táp vào mặt.
Khuôn mặt của đám người Tô Dạ đồng loạt ướt đẫm mồ hôi.
"Đây là nơi ta thường rèn trang bị." Vulcan giới thiệu.
Tô Dạ vẫn nhìn xung quanh, kiếp trước hắn đã từng đến bộ lạc Ải Nhân, nên cũng không lạ lẫm gì với đài rèn của Ải Nhân.
Những thứ cần thiết đều có thể tìm thấy ở xung quanh.
Trong lúc Tô Dạ đang đánh giá xung quanh, Tô Thiến Nhi đột nhiên khẽ kêu lên: "Đây là cái gì?"
Nghe vậy, Tô Dạ nhìn theo hướng cô chỉ, chỉ thấy Tô Thiến Nhi đang chỉ vào một bức họa trên vách tường, tò mò nhìn.
Bức họa được vẽ bằng một loại vật liệu không rõ, dù ở nơi có nhiệt độ cao như vậy, nó vẫn không có dấu hiệu biến dạng.
Và nội dung bức vẽ là một người khổng lồ cơ bắp cuồn cuộn, tay cầm một chiếc chùy lớn.
Tô Dạ chỉ liếc qua đã nhận ra sự bất phàm của bức họa này, vội vàng nhìn về phía Vulcan.
Người sau bước đến trước bức vẽ, trong mắt lóe lên vẻ sùng bái nhè nhẹ.
"Đây là Titan Thần Tohru vĩ đại." Vulcan lẩm bẩm.
Nghe vậy, sắc mặt Tô Dạ hơi biến đổi: "Titan Thần? Ngươi nói đây là Titan?"
Vulcan gật đầu: "Không sai, đây chính là một Titan, tên là Tohru. Chính ông ấy đã dạy cho chúng ta, những Ải Nhân cách rèn trang bị. Ông ấy là ân sư mà tất cả Ải Nhân kính phục và yêu quý nhất."
Tô Dạ kích động.
Titan! Đây là một binh chủng Thập Nhất Giai, còn cao cấp hơn cả Cự Long.
Không ngờ lại có mối liên hệ vi diệu như vậy với bộ lạc Chiến Chùy này.
Tô Dạ thậm chí còn đang suy nghĩ, nếu như mình nắm bắt được manh mối này, liệu có thể tìm thấy tung tích của binh chủng Titan trong truyền thuyết hay không?
Nghĩ đến đây, Tô Dạ kìm nén sự kích động trong lòng, hỏi Vulcan: "Ngươi có thể kể cho ta nghe câu chuyện giữa Ải Nhân và Titan được không?"
Vulcan có chút ngạc nhiên, không hiểu tại sao Tô Dạ lại hứng thú với chuyện này.
Nhưng đó là mệnh lệnh của Tô Dạ, hắn không dám lơ là, bắt đầu kể lại.
"Câu chuyện này phải bắt đầu từ hơn một ngàn năm trước, khi tổ tiên của chúng ta, những Ải Nhân đã cứu một Titan bị thương, chính là Tohru trong bức họa này..."
Nói rồi, Vulcan kể lại toàn bộ câu chuyện mà hắn biết.
Tất nhiên, có thêm mắm dặm muối hay không thì không ai biết.
Câu chuyện đại khái là như thế này.
Các Ải Nhân đã cứu một Titan bị thương, đồng thời dốc toàn bộ sức mạnh của tộc để chữa lành vết thương cho Titan.
Để báo đáp ân cứu mạng của các Ải Nhân, Titan Tohru đã dạy cho các Ải Nhân phương pháp rèn trang bị.
Các Ải Nhân cần cù, thật thà và hiếu học, rất nhanh đã học được phương pháp rèn trang bị.
Sau khi học được, Tohru rời khỏi bộ lạc Ải Nhân.
Còn các Ải Nhân thì giữ gìn và truyền lại phương pháp chế tạo đã học được cho đến ngày nay.
Nói một cách đơn giản, lý do mà các Ải Nhân biết rèn trang bị, thực chất là nhờ có một Titan tên là Tohru.