Chương 23: Nữ Chính Tuyệt Không Thể Ta
"Anh yên tâm dắt chúng tôi đi tham quan đi, những chuyện khác không cần lo lắng." - Lý Ngôn Hề dường như nhìn ra rối rắm trong lòng của Đường Đức Vũ nên nhẹ nhàng nhắc nhở.
"Anh biết tại sao Chúng Thái xém chút nữa bị tư bản nước ngoài thu mua không? Nếu thực sự được nước ngoài thu mua, thì mức lương hàng năm của giám đốc nhà máy cùng một số người sẽ tăng gấp ba lần so với trước đây, nhưng điều này đối với xí nghiệp trong nước chúng tôi mà nói, kỹ thuật cùng sáng tạo sẽ bị xói mòn, xưởng chế dược tồn tại trăm năm trong nước không nên bị như vậy." - Phục Anh nhìn xưởng chế dược có dấu vết lịch sử này, cảm thán nói.
"Cô nói đúng, tôi không biết lương của ai sẽ tăng gấp mấy lần, nhưng trong mắt các kỹ thuật viên của chúng tôi, Kỹ thuật trăm năm của Chúng Thái sẽ bị nước ngoài trực tiếp lấy đi, bao gồm cả những loại thuốc độc quyên." - Đường Đức Vũ tựa hồ kiếm được đồng miinh, bắt đầu vừa đi vừa cùng mấy người trò chuyện.
"Phía trước chính là Khu Vô trùng của Chúng Thái. Sau đó là kho thành phẩm, bởi vì dược phẩm yêu cầu nhiệt độ cùng độ ẩm, có tầng tầng cửa cách nhiệt, tôi mang các cô vào xem”
Thành phẩm chính là kho hàng dược phẩm, Lý Ngôn Hề hiện lên vẻ hài lòng. Mấy lớp cửa cách nhiệt không tệ. Như vậy người bình thường không thể mở được cánh cửa kim loại khổng lồ kia nếu không có chìa khóa.
Mặc dù Đường Đức Vũ còn rất trẻ, nhưng đối với các loại dược phẩm và quy trình của Chúng Thái biết rõ tường tận, hắn mang theo ba người đi tới một chỗ bào chế thuốc giới thiệu nói:
"Cái này là sản phẩm chủ lực công ty chúng tôi sản xuất, đối với mọi người cũng không xa lạ gì, còn có cả thuốc hạ sốt được chế biến kết hợp từ các loại dược đông y và tây y, chỉ là hiện tại dược phẩm Chúng Thái quá mức xuống dốc, Nhiều năm như vậy vẫn chỉ có hai loại sản phẩm này làm chủ lực nên bị các xưởng dược phẩm khác vượt lên trên... !"
Đường Đức Vũ nói tới đây liền thở dài, nhưng nhớ tới tổng giám đốc mới còn đang bên cạnh, hắn cũng cảm thấy may mắn vì Phục thị có thể thu mua công ty này.
Khi đám người ra khỏi kho thành phẩm cuối cùng thì trời đã giữa trưa, lúc này là thời gian nghỉ trưa của công nhân.
Phục Anh cảm thấy ánh nắng mặt trời quá gắt, mặc dù chưa đến mùa hè nhưng thời điểm cuối xuân nhiệt độ buổi trưa vẫn khá cao.
Dưới ánh mặt trời, một bóng người mơ màng hồ đồ đi lên sân thượng, dưới mười hai tầng lầu cao, một đám người đang qua lại náo nhiệt.
"Đưa thẻ nhân viên của anh cho tôi xem một chút, hôm nay cảm ơn anh, lát nữa sẽ có người tìm anh." - Phục Anh nói với Đường Đức Vũ.
"Các cô, à không, Phục Tổng bây giờ cô đi liền sao? Tư liệu của Tạ giám đốc thì sao?" - Đường Đức Vũ kinh ngạc hỏi.
"Chỉ là một mớ số liệu bọn họ chuẩn bị sẵn, có cái gì tốt..."
Phục Anh nói còn chưa dứt câu, liền cảm thấy có chút không thích hợp, ánh mặt trời chói chang giống bị cái gì che khuất.
"Cẩn thận! Mọi người tránh ral"
Tiếng người cảnh báo cùng một lực mạnh mẽ đẩy Đường Đức Vũ ngã xuống đất, sau đó hắn liền nhìn thấy cô thư ký nhỏ trẻ tuổi đi bên cạnh Phục tổng tuổi trẻ đem Phục tổng ném tới góc tường... Nguoi dan ông cao lớn khác đi cùng họ không biết vì cái gì cũng ngã sang một bên, trên ngực còn có dấu chân đáng ngờ.
ÂMMMMMMM -
Âm thanh nặng nề cùng với đồ vật xuống, tiếng xương vỡ vụn, trên mặt có chút ấm áp sau khi máu bắn ra...
Đường Đức Vũ sờ sờ vết máu màu đỏ trên mặt, liền nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu trước mặt, nhất thời sững sờ ở tại chỗ.
"AAAAAAAAAAAAAA“
Tiếng hét chói tay vang lên liên tiếp, ba người Phục Anh lúc này mới ý thức được đã xảy ra cái gì.
Có người nhảy lầu, hơn nữa thiếu chút nữa rơi lên người bọn họ.
Ồ không, không phải thiếu chút nữa, mà là nếu không có Lý Ngôn Hề, có lẽ mấy người bọn họ giờ phút này đã "Đập đầu xuống đất"
“Cậu không sao chứ?I"
Lý Ngôn Hề bàn tay chống xuống đất, nửa quỳ trên người Phục Anh lo lắng hỏi. Cô cảm thấy Phục Anh bị đập đầu vào chỗ nào rồi.
Bất quá tư thế này ở trong mắt khán giả có vẻ gian gian díu díu mập mờ, đặc biệt là Lý Ngôn Hề bởi vì nửa người trên nghiên về phía trước quá mức...
[Tư thế Kỳ kỳ quái quái lại gia tăng rồi... ]
[Nữ chính, tuyệt không thể tả -]
Khu khụ -
Điện thoại trong tay Phục Đình Du suýt nữa rơi xuống đất. Mặc dù màn hình trước mặt đã tắt tiếng, nhưng lúc này cảnh tượng trước mắt cũng làm cho hắn ngốc tại chỗ. .