Chương 24: Chẳng Phải Có Lợi Cho Ngươi Quá Sao
Tô Đại Trụ liên tục gật đầu, hai người đàn ông ở cùng một chỗ quả thực có thể chăm sóc lẫn nhau, hơn nữa trong lòng Tô Đại Trụ có cảm giác, đi theo anh Trần lăn lộn nhất định sẽ không sai.
Buổi sáng anh Trần đã cảnh báo hắn, không ngờ thật đúng là đã xảy ra chuyện.
Trần Tĩnh cũng đồng ý, trong tay anh Trần này có dùi cui điện, đi cùng với hắn sẽ được an toàn.
…
“Anh Trần, ta tên là Trần Tĩnh, chúng ta cùng họ, nói không chừng, năm trăm năm trước chúng ta còn là người một nhà.”
Trong thế giới quan trọng ngoại hình, người xấu có giỏi pha trà, người khác cũng lười uống.
Trần Tĩnh này có khí chất của một tiểu gia bích ngọc*, khá ưa nhìn, miễn cưỡng có thể đạt đến mức độ hoa khôi của lớp.
Trần Lạc nói:
“Tạm thời không nói những cái này, nhanh chóng rời đi, nếu gặp phải tang thi thì lại phiền phức.”
(*tiểu gia bích ngọc: chỉ con gái xinh đẹp của những gia đình bình thường.)
Trong lòng Trần Tĩnh tính toán, nhất định phải tăng hảo cảm với Trần Lạc này, có hai người đàn ông bảo vệ mình thì cô cũng có thể cố gắng chờ đợi đến lúc quốc gia cứu viện.
Trong những ngày đầu của mạt thế, hầu như tất cả mọi người đều ôm lấy ảo tưởng, cho rằng đây chỉ là tai nạn tạm thời, nhưng càng chờ lại càng tuyệt vọng.
Trên đường, Trần Lạc gặp được hai con tang thi, trực tiếp dùng dùi cui điện giết chết chúng, Trần Tĩnh rất vui khi nhìn thấy điều này, dùi cui điện càng mạnh, cô càng cảm thấy yên tâm.
Sau khi vào nhà, Trần Tĩnh nhìn cách bố trí trong nhà của Trần Lạc, trong lòng rất ngạc nhiên.
Vị trí của căn biệt thự này, hoàn cảnh, quy mô rõ ràng không thể so sánh với căn biệt thự trước đó, nếu như có thể đợi đến khi quốc gia cứu viện, lại bắt được Trần Lạc, chẳng phải là một mũi tên trúng hai con nhạn sao?
Hơn nữa Trần Lạc không phải là một lão già họm hẹm, cũng không phải là kẻ vớ va vớ vẩn, thậm chí còn đẹp trai hơn so với tiểu thịt tươi*.
(*tiểu thịt tươi: chỉ những chàng trai trẻ trung, ngoại hình thanh tú, làn da không tì vết, ăn nói nhỏ nhẹ.
)
Lúc này, bụng của Tô Đại Trụ phát ra những tiếng phản kháng.
Nếu như mạt thế là do một loại virus nào đó tạo thành, nó đã có thể biến người ta thành tang thi, thì cũng có thể làm cho thức tỉnh dị năng, cũng sẽ thay đổi tố chất cơ thể của con người.
Cơ thể của Tô Đại Trụ đã được biến đổi một lần, virus thật sự mang lại lợi ích to lớn cho những người còn sống sót.
Cái giá phải trả là cơ thể sẽ cần nhiều năng lượng hơn so với bình thường.
Tội nghiệp Tô Đại Trụ buổi sáng ăn không nhiều, bây giờ cũng đã chạng vạng tối, vẫn chưa được ăn gì, bụng đói cồn cào kêu thành tiếng.
Trong lúc đợi ở căn biệt thự kia, hắn vẫn không có cái gì để ăn.
Bởi vì chủ của căn biệt thự kia hàng năm đều không có ở đấy, cho nên không có gì để ăn.
Trần Tĩnh cũng ngẩng đầu “ngại ngùng” liếc mắt nhìn Trần Lạc.
Trần Lạc nói:
“Các ngươi đừng vội, ta đi lấy đồ ăn.”
Trần Lạc đi về phía tủ lạnh, ngoại trừ để lại ba miếng bánh mì, những thứ còn lại trong tủ lạnh đều được cất vào trong không gian dị năng.
Trần Lạc chia ba miếng bánh mì thành hai phần, một phần có một miếng, một phần có hai miếng, nghĩ đến cái gì đó, trên mặt Trần Lạc lộ ra nụ cười xấu xa.
Cứ như vậy mà cho ngươi ăn, chẳng phải là quá có lợi cho ngươi rồi sao?
Trần Lạc gọi Pháp Vương đến, lấy miếng bánh mì của phần một miếng kia cọ xát vào chỗ sâu của mông Pháp Vương.
Toàn bộ cơ thể của Pháp Vương đều cảm thấy không tốt.
Trần Lạc cười xấu xa, cho ngươi thêm một số gia vị.
Khi đi đến trước mặt hai người, vẻ mặt Trần Lạc tiếc nuối nói:
“Này, trong nhà chỉ có những thứ này, các ngươi ăn tạm trước đi.”
Tô Đại Trụ chần chờ nói:
“Anh Trần, anh nên giữ lại cho bản thân thì tốt hơn.”
Trần Lạc thản nhiên nói:
“Này, không sao, có cơ hội rồi chúng ta đến siêu thị mua đồ ăn là được.”
Trần Lạc nói với Trần Tĩnh:
“Ngươi là phụ nữ, ăn ít, chia cho ngươi một miếng có được không?”
Với tính cách trà xanh của Trần Tĩnh, cô sẽ không bao giờ nói ra những lời này.
Trần Tĩnh bất mãn trong lòng, nhưng cô cũng cảm thấy Trần Lạc nói đúng, Tô Đại Trụ ăn no rồi mới có sức đi tìm đồ ăn cho cô.
Tô Đại Trụ thực sự rất đói bụng, nuốt ngấu nghiến ba ngụm đã hết hai miếng bánh mì, nhưng rõ ràng vẫn chưa thỏa mãn.
Trần Tĩnh cũng không chịu yếu thế, nhét trọn miếng bánh mì vào trong miệng.
Vẻ mặt Trần Tĩnh đột nhiên có chút kỳ lạ, bánh mì này, có mùi vị không bình thường?
Pháp Vương kinh hãi nhìn Trần Tĩnh, bánh mì đã chạm vào mông của ta mà ngươi cũng dám ăn? Ta hình như vừa đi ngoài một đống trong kho lạnh.
Trần Lạc mỉm cười, sắc mặt vẫn như bình thường, nhưng thật ra trong lòng hắn đang rất vui vẻ.
Mùi vị từ mông của Lôi Điện Pháp Vương, ngươi có thể được nếm thử là một điều vinh hạnh.