Chương 39 - Xem Như Ngươi Lợi Hại
Muốn sử dụng hư không đi lại, còn kém rất nhiều, ít nhất phải đến cấp 4.
Tang thi bây giờ, thực tế thậm chí còn chưa đạt đến cấp độ dị năng giả cấp 1, có thể nói là cấp 0, rất yếu.
Sau cấp thứ 4, tinh thể của tang thi cấp 0 sẽ không có tác dụng gì với Trần Lạc, khi đó sức mạnh sẽ không thể gia tăng một cách nhanh chóng được nữa.
Ngay cả hiện tại, tinh thể của tang thi cấp 0 không có tác dụng mấy với Trần Lạc, nếu muốn dựa vào chúng để thăng cấp lên cấp bốn thì ít nhất cũng cần một nghìn viên.
Trong tay Trần Lạc còn lại chẳng được bao nhiêu tinh thể, cần phải bất chấp tất cả để bổ sung.
Vào lúc tìm Mã Ngọc, vừa vặn có thể ở gần khách sạn năm sao gần đó thu được một chút.
Sáng ngày hôm sau, Trần Lạc mang theo Tô Đại Trụ cùng Pháp Vương lên đường.
Khi đi ngang qua siêu thị trong khu dân cư, đã thấy một cảnh tượng “thú vị”.
Có một thanh niên, Trần Lạc nhìn qua cũng quen mắt, là một người cùng khu, quanh năm sống ở chỗ này, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp.
Nhưng cũng chỉ là nhìn quen mắt, trong mối quan hệ hàng xóm hiện tại, nếu ngươi sống cạnh ta, là hàng xóm của ta, ta cũng không nhất định phải biết họ tên của ngươi.
Người thanh niên này từ trong siêu thị bước ra xách theo rất nhiều túi đồ, vội vội vàng vàng rời đi.
Trần Lạc cơ bản đã lấy đi toàn bộ vật tư trong siêu thị này, chỉ là còn một số thứ vụn vặt rơi trên mặt đất hoặc ở trong góc Trần Lạc lười thu thập cho nên vẫn còn sót lại một ít.
Đúng lúc đó, một người phụ nữ khác chạy ra khỏi siêu thị, cô cố gắng giật lấy vật tư từ tay người thanh niên, vừa khóc nức nở vừa hét lên.
“Bên trong siêu thị cái gì cũng bị ngươi lấy đi hết, ta còn sống được bằng cách nào chứ? Đưa cho ta một nửa.”
Mặc dù mới chỉ là ngày tận thế thứ năm, nhưng vật tư quý giá như thế nào, trong lòng mọi người đều rõ, chỉ có thức ăn mới có thể sống.
Người thanh niên không mảy may quan tâm, dùng sức hất cô ta ra:
“Ngươi tránh ra, chuyện ngươi có đồ ăn hay không cũng không liên quan gì đến ta.”
Người phụ nữa kia cũng không vừa, liền ôm lấy thanh niên:
"Ngươi không đưa cho ta, ta cứ ôm lấy ngươi, tang thi tới, chúng ta cùng nhau chờ chết."
Người thanh niên lập tức nhượng bộ nói:
“Ngươi cũng thật là, xem như ngươi lợi hại, ngươi buông ta ra trước, ta sẽ chia cho ngươi.”
Người phụ nữ buông người thanh niên ra nhưng vẫn dùng một tay giữ chặt góc áo của hắn.
Không ngờ, sắc mặt người thanh niên trở nên dữ tợn, rút con dao găm từ trong ngực, quay lại hướng về phía người phụ nữ mà đâm liên tiếp nhiều nhát.
Người phụ nữ từ từ ngã xuống.
Như này thì mới không cần phải phân chia nữa.
Hai tang thi chao đảo đi qua, người thanh niên thấy đám người Trần Lạc, sợ Trần Lạc cướp mất đồ của mình nên vội vàng bỏ chạy.
Chỉ cần gan lớn, đánh không lại tang thi, vẫn có thể dựa vào lợi thế về tốc độ của mình.
Trần Lạc lắc đầu, thanh niên này cũng không phải thứ tốt đẹp gì, nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến ta?
Ta cũng không có đủ tư cách để phán xét người khác, bởi vì ta cũng không phải là cái thứ tốt đẹp gì.
Sau khi sống lại, Trần Lạc không có ý định làm người tốt, người tốt sống không lâu, người chết nhanh nhất chính là người tốt.
Ta không phải là anh hùng, càng không muốn làm người tốt.
Lên xe tải hạng nặng, Trần Lạc suy nghĩ một chút xem nên đi con đường nào.
Chốn phồn hoa đô thị đã không còn sự huyên náo như xưa nữa, có vẻ hơi yên tĩnh, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng gào thét của tang thi.
May mắn thay, khách sạn năm sao của Mã Ngọc tuy ở trong nội thành nhưng lại không ở trung tâm thành phố, nếu không thì Trần Lạc cũng không thể đi được.
Quá nguy hiểm.
Xe không thể di chuyển, khi bước ra khỏi xe, sẽ có tối thiểu hàng nghìn tang thi vây quanh.
Xe tải hạng nặng chạy trong thành phố có phần không hợp lý, ngày bình thường xe tải hạng nặng như của Trần Lạc là không được phép chạy trong thành phố.
Hai bên đường cơ bản là khu dân cư, rất nhiều người sống sót lúc nào cũng chú ý đến tình hình trên đường, khi thấy chiếc xe tải hạng nặng của Trần Lạc, nhiều người trong số họ sẽ hô lên một tiếng.
“Sư phụ(*), bên ngoài có chuyện gì vậy? Có thể nói một chút được không?”
(*) chỗ này cũng có thể là chỉ tài xế lái xe
(*) chỗ này cũng có thể là chỉ tài xế lái xe
“Sư phụ, có thể mang chút đồ ăn đến được không? Giá bao nhiêu cũng không thành vấn đề.”
“Ta trả một vạn, mang cho ta một ít.
Ta không kén chọn đồ ăn nên mang cái gì cũng được.”
“Tôi trả mười vạn, mang cho ta một cân thịt heo!!!”
Trần Lạc trợn mắt, không thèm để ý, ta cũng không phải Đường Tăng, các ngươi cũng không phải Bạch Long Mã.
Việc la hét như vậy thường chỉ mang lại rắc rối cho Trần Lạc, nhưng Trần Lạc không thể đến từng nhà để dạy họ cách làm người.
Xe tải hạng nặng thực sự không thể di chuyển nhanh trong đô thị, có quá nhiều chướng ngại vật trên đường, ngã rẽ cũng nhiều.
Chưa đầy hai mươi phút, Trần Lạc đã đến cổng sau của khách sạn quốc tế Vân Lai.