Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn

Chương 44 - Tiếng Thét Chói Tai

Chương 44 - Tiếng Thét Chói Tai


Về phần đại minh tinh Lâm Y Nhi này, sau tận thế, đây chính là loại người thảm hại nhất, không chỉ có sắc đẹp mà còn có hào quang minh tinh thu hút người khác.
Vô số bàn tay tội lỗi vươn đến chỗ bọn họ, sống không bằng chết.
Mã Ngọc vô cùng tức giận, nếu không có Trần Lạc, cô đã chết rồi, cô không nhịn được tát đám người Lý Lâm mấy cái, Lâm Y Nhi chính là người được cô “chăm sóc” nhất.
Mã Ngọc không còn sức lực, mỗi cái tát cũng không có lực lớn lắm.
Không đau đến da thịt nhưng khả năng xúc phạm thì rất cao.
Lý Lâm cố nén tức giận, nói năng khép nép:
“Người anh em, ngươi cũng giúp bạn của ngươi xả giận rồi! Đúng là chúng ta không đúng, nhưng chỉ cần ngươi đưa chúng ta đến nơi an toàn, bất kể là điều kiện gì, ngươi cứ việc nói, ta đều có thể đồng ý.”
Trần Lạc vẫn luôn tuân theo một nguyên tắc, chỉ cần ngươi là kẻ địch của ta, nếu ta có cơ hội giết chết các ngươi, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Mà những người này đã bị Trần Lạc ra phán quyết tử hình.
Còn về phần hào quang nhà giàu và minh tinh, xùy, có cái đếch gì dùng.
Trần Lạc sợ bản thân sẽ dọa sợ nữ đầu bếp cao cấp của mình, giả vờ ra ngoài tìm một sợi dây thừng, khi quay lại, hắn mang theo sợi dây thừng lấy từ trong không gian dị năng ra.
“Này, ta cũng không giết chết các ngươi, nhưng ta sẽ trói các ngươi lại, có thể sống sót hay không là do sự sắp đặt của ông trời.”
Lý Lâm tức giận:
“Ngươi làm như vậy khác nào giết chúng ta, trong mắt ngươi còn có pháp luật hay không?”
Tô Đại Trụ nở nụ cười lạnh lùng nói:
“Vậy lúc các ngươi đẩy Mã Ngọc ra ngoài, các ngươi không nghĩ đến vấn đề này sao?”
Mã Ngọc vẫn thoáng không đành lòng, lập tức lạnh mặt, nhưng nhỏ giọng nói với Trần Lạc:
“Trần Lạc, cảm ơn ngươi, hay là thôi đi, giết bọn họ, ngươi cũng sẽ gặp nạn.”
Trong ý thức của Mã Ngọc, trật tự vẫn chưa thực sự sụp đổ.
Trần Lạc thản nhiên cười:
“Ngươi cứu bọn họ, bọn họ đều muốn hại ngươi, ta chắc chắn sẽ không cứu bọn họ, sao bọn họ có thể không ghi hận trong lòng được chứ? Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình, yên tâm đi, trong lòng ta tự biết rõ nên làm thế nào.”
Mấy người Lý Lâm sẽ không khoanh tay chịu chết, thấy thanh sắt lớn dính đầy vết máu trong tay Tô Đại Trụ, họ căn bản cũng không còn dũng khí tiến lên chiến đấu.
Chỉ có thể cố gắng trốn thoát như chim muông tan tác.
Trần Lạc lấy dùi cui điện ra, hù dọa đám người muốn chạy trốn.
Tiếng thét chói tai vang lên.
Tô Đại Trụ bước đến bắt đầu trói chặt bọn họ lại.
Điều mà Trần Lạc không nghĩ đến chính là Lâm Y Nhi vậy mà lại quỳ xuống lết về phía trước, đôi mắt ướt đẫm lệ, bước đến muốn cởi quần của Trần Lạc.
“Ngươi cứu ta đi, muốn ta làm gì ta cũng đồng ý.”
Lâm Y Nhi dự định bán đứng nhan sắc của mình, nhiều người nhìn như vậy, nhưng Lâm Y Nhi đã trải qua nhiều cảnh tượng hoành tráng như vậy vẫn không hề hoảng sợ.
Danh tiếng của cô ta cũng không tốt đẹp gì, hoàn toàn không quan tâm đến người khác nghĩ như thế nào, về sau cô ta có thể giải thích, tất cả đều chỉ là một vụ bê bối.
Trần Lạc thật sự sợ hãi, người này, sao có thể không nói lời nào mà cởi quần của người khác như vậy? Trần Lạc lạnh lùng nói:
“Biến, ta ngại bẩn.”
Lâm Y Nhi đáng thương nói:
“Ta đã không tắm mấy ngày, không tránh khỏi bị bẩn, ngươi có thể giúp ta rửa sạch một chút.”
Lưu Văn Bác ở bên cạnh thấy cảnh này vô cùng hâm mộ, trong lòng điên cuồng gào thét, có cái gì cứ tìm đến ta, ta không chê bẩn, đây chính là đại minh tinh đấy.
Không thể rửa sạch vết bẩn này.
Trần Lạc trực tiếp nhét một miếng giẻ lau hôi thối vào trong miệng của cô ta rồi nói:
“Đi thôi, để cho bọn họ tự sinh tự diệt.”
Trần Lạc sẽ không bao giờ để lại sự uy hiếp như vậy, nhưng hắn sợ nếu đích thân giết chết bọn họ sẽ khiến cho Mã Ngọc thấy sợ hãi.
Hắn dẫn Mã Ngọc xuống lầu, chuẩn bị quay về, hắn đã hoàn thành hai nhiệm vụ rất xuất sắc.
Trần Lạc bí mật ra lệnh cho Pháp Vương.
Nó hiểu ý, xoay người đi lên lầu ba thu hút một số tang thi đến chỗ của đám người Lý Lâm và Lâm Y Nhi.
Đám người bên chỗ Lý Lâm thấy tang thi đang tiến về phía mình, ngoại trừ Lâm Y Nhi đang bị bịt miệng thì tất cả đều thét lên.
Trần Lạc nhún vai:
“Xem ra bọn họ không được may mắn lắm, nhanh như vậy đã gặp phải tang thi.”
Mã Ngọc thở dài:
“Bọn họ bị tang thi ăn thịt hết cũng không liên quan đến Trần Lạc ngươi.”
Lưu Văn Bác mở miệng gọi lớn:
“Anh ơi, ta đi theo ngươi.”
Người có thể giết tang thi như uống nước thế này, đi theo hắn chắc chắn sẽ được an toàn.
Nhưng Trần Lạc khẽ cười một tiếng, trực tiếp từ chối:
“Ngươi cảm thấy ngươi có chỗ nào đáng giá để ta tiếp nhận ngươi?”
Lưu Văn Bác ấp úng không nói nên lời.
Trần Lạc lấy thanh sắt lớn của Tô Đại Trụ đưa cho hắn:
“Cầm lấy, nếu trên đường đi có thể giết được mười cái tang thi, ta sẽ chấp nhận cho ngươi đi theo ta.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất