Chương 60 - Tại Sao Lại Ít Như Vậy?
Không có hướng dẫn nên ba người lại đi nhầm đường…
Dọc theo đường đi, Mễ Linh thiếu ăn thiếu uống.
Trong lòng còn nhớ tới Mễ Lạp, cả người hết sức tiều tụy.
Thời gian dài nhất là Mễ Linh một ngày không ăn gì.
Mễ Linh u buồn nghĩ, ta đã sống gian nan như thế.
Vậy Mễ Lạp nhu nhược thì như thế nào? Là đã chết đói ở trong nhà, hay là lúc ra ngoài tìm vật tư, bị tang thi ăn? Vì vậy, Mễ Linh thường xuyên gặp ác mộng.
Mễ Lạp nghĩ, ngươi nói bậy.
Ta ăn uống còn tốt hơn khi ngươi ở nhà trước mạt thế.
Nhà ở ngay trước mắt, nhưng còn có một đoạn đường khó đi nhất trong thành phố.
Mễ Linh cầu nguyện trong lòng.
Mễ Lạp ngươi kiên trì còn sống nha.
Chị đặc biệt để lại cho ngươi một miếng chocolate.
…
Càng đến gần nhà, lòng Mễ Linh càng hỗn loạn, sợ sau khi về đến nhà, thấy cảnh tồi tệ nhất mà bản thân tưởng tượng, hoặc là Mễ Lạp mất tích không thấy rồi.
Mễ Linh ở phía trước, Trương Chấn và nam sinh Vương Tân Vũ đi theo phía sau.
Nhìn hai người này, Mễ Linh lại thấy mệt.
Chiến đấu theo hướng gió thì được, ví dụ như lúc có một hai con tang thi.
Chứ tang thi vừa nhiều lên, thì chỉ biết núp sau mình, chạy còn nhanh hơn bản thân cô.
Làm gì cũng không xong, ăn gì cũng không thừa.
Cũng không thể nói không có tác dụng gì, khi gặp những người sống sót khác, coi như miễn cưỡng bổ sung thêm nhân số, đối phó với một ít tang thi, có thể giúp cho bản thân bớt bỏ ra một ít sức lực hơn.
Ngoài miệng thì bảo là đang giúp cô tìm em gái, nhưng Mễ Linh cảm thấy bọn hắn muốn kiếm một “cái đùi to” để ôm, đồng thời tiếp cận bản thân.
Các ngươi dù sao cũng bỏ ra chút sức lực đi chứ.
Nếu tìm được Mễ Lạp rồi, tốt nhất là vạch rõ giới hạn với bọn họ, Mễ Linh thầm nghĩ ở trong lòng.
Cuối cùng, Mễ Linh đi đến cửa của khu chung cư, Mễ Linh đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Bình thường khu chung cư này có bao nhiêu người lẽ nào cô không biết à? Tang thi khẳng định không ít.
Đoạn đường trăm dặm chỉ còn nửa dặm, không thể đến cuối đường lại bất cẩn lật xe.
Nhưng sau khi cô đi vào khu chung cư, lại cảm thấy không thể tin nổi, toàn bộ tang thi trong khu chung cư không nhiều, chỉ có hai ba con.
Tại sao lại ít như vậy?
Không cần biết vì lý do gì, đối với Mễ Linh mà nói là chuyện tốt.
Lúc đi ngang qua siêu thị, Mễ Linh theo bản năng nhìn về hướng siêu thị, nếu có thể thuận tiện đem về một ít vật tư, vậy thì càng tốt rồi.
Hai người Trương Chấn và Vương Tân Vũ còn nhanh hơn Mễ Linh.
Nhưng để bọn họ phải thất vọng rồi, bên trong mấy siêu thị đều trống rỗng.
Dọc đường đi, ngoại trừ những ngày đầu, gặp được một cái có hàng hoá.
Sau đó nếu gặp được siêu thị, mười cái thì tám cái trống không, hai cái còn lại thì có rất nhiều tang thi, bọn họ không dám đi vào.
Chuyện này cũng rất bình thường, tang thi rất đáng sợ, nhưng đói bụng còn đang sợ hơn.
Gặp phải tang thi không nhất định sẽ chết, nhưng đói, thực sự có thể đói chết người.
Người nào dũng cảm, dọn vài lần, có thể dọn sạch một cái siêu thị.
Không quản được nhiều như vậy, Mễ Linh sải bước chạy đến dưới lầu nhà mình, không có tang thi nào, cô cũng không cần kiêng kị điều gì, lớn tiếng gọi:
“Mễ Lạp, Mễ Lạp ngươi có đó không?”
…
“Tối nay ăn thịt nướng, chị Ngọc, ngươi biết nấu không?”
Trần Lạc muốn thay đổi khẩu vị, đột nhiên nhớ ra hơn nửa tháng nay không ăn thịt nướng rồi.
Nếu kết hợp với bia ướp lạnh, thì thật sảng khoái?
Đồ nướng, Trần Lạc đã đặc biệt chuẩn bị, các loại gia vị đều có.
Mã Ngọc cười nói:
“Không giỏi bằng đầu bếp nướng thịt hàng đầu, nhưng tuyệt đối không hề kém cạnh những quán ngươi ăn ở bên ngoài.
Vậy ta bây giờ bắt đầu tẩm ướp đây, ngươi muốn ăn xiên gì thì nói.
Ngoài ra, khói của đồ nướng rất lớn, không thể làm ở nhà được.”
Trần Lạc hài lòng nói:
“Không sao, chúng ta lên sân thượng nướng.”
Nếu có người phát hiện, Trần Lạc cũng không hoảng sợ, chút rắc rối này, so với đồ nướng ngon miệng, không đáng nhắc đến.
Trần Lạc đang định hỏi Tô Đại Trụ và Mễ Lạp muốn ăn xiên gì, đột nhiên, dưới nhà truyền đến tiếng gọi.
Mễ Lạp toàn thân chấn động, vô cùng mừng rỡ, hào hứng nói:
“Là chị, chị ta về rồi.”
Mễ Lạp mang dép lê, quần đùi, áo cộc tay, vội vàng chạy xuống dưới nhà.
Trần Lạc thì thầm trong lòng, chờ đợi đã lâu, cuối cùng cũng đợi được ngươi rồi Mễ Linh à.
Trần Lạc theo sau Mễ Lạp đi xuống.
Mễ Lạp vừa chạy, vừa lớn tiếng trả lời lại:
“Chị, ta đây.”
Mễ Linh nhận được trả lời của Mễ Lạp, cũng hào hứng không kém, đã thấy Mễ Lạp trên lầu chạy xuống.
Trước khi thấy Mễ Linh, Mễ Lạp đã giang rộng vòng tay, lao về phía của Mễ Linh.
Hai chị em vui vẻ ôm lấy nhau.
Hai người Trương Chấn và Vương Tân Vũ nhìn Mễ Lạp với vẻ kinh ngạc.
Chị gái Mễ Linh là hoa khôi, em gái Mễ Lạp cũng không hề kém cạnh đâu.