Mạt Thế: Ta Linh Thực Không Gian Thực Vật Biến Dị Rồi

Chương 58: Cũng không sợ bạn gái ngươi tử vong?

Chương 58: Cũng không sợ bạn gái ngươi tử vong?
Tại sao lại muốn đi Electronic City?
Để mua chút máy tính, đĩa phim các loại về xem thôi mà.
Bởi vì hắn phát hiện, đám nữ sinh kia cứ trời vừa tối là lại chẳng có việc gì làm, sau đó lại ngồi nói chuyện phiếm, trò chuyện một lúc rồi bắt đầu ôm nhau khóc.
Tiếng khóc réo rắt thảm thiết, ai oán, quả thực làm người ta tê dại cả xương sọ.
Để tiêu hao đám nữ nhân này cái tinh lực vô bổ, Lữ Thụ lúc này mới chuẩn bị đi Electronic City càn quét. Đây là mạt thế đấy, còn có thể xem đĩa phim loại nhỏ ư? Thẳng thắn trực tiếp nuôi sâu mọt luôn đi! Người khác thì đang khổ sở cầu xin một chai nước, một ổ bánh bao, khắp nơi thăm dò mà không thể được, còn nàng thì đã bắt đầu kiến thiết tiểu đội 'Nhu cầu tinh thần' rồi.
Đợi đến buổi tối, các nàng xem đĩa phim đến mệt mỏi, cũng liền quên khóc lóc.
Thật đúng là người so với người, tức chết người mà.
Không còn cách nào khác!
Hắn cũng không thể cứ phải nghe bên tai văng vẳng những tiếng khóc ai oán ấy chứ?
Chỉ có thể tìm cách khác, phát tán bớt cái tinh lực thừa thãi của các nữ sinh. Để cho các nàng trong lúc cô tịch cũng có việc khác để dời đi sự chú ý, không đến mức cứ nhớ nhà, nhớ bạn bè gì gì đó, rồi chỉ biết ôm đầu khóc rống.
Đương nhiên, Lữ Thụ đi Electronic City, cũng không đơn thuần là vì đám nữ sinh kia phát tiết cái tinh lực vô bổ, còn có một số thứ khác cũng có thể dùng đến được.
Tỷ như 'Bộ đàm'.
Tuy rằng hắn dùng đến món đồ chơi này có lẽ sẽ rất ít!
Ngày thứ hai, vừa rạng sáng là đã rời giường.
Tiểu Hạ dẫn theo các cô gái, bắt đầu bận việc nấu bữa sáng. Đây là lần đầu tiên làm cơm trong pháo đài, bởi vì Chiến Thanh và Trương Dung Dung hai người bọn họ cũng đã vào ở trong thành bảo hình quả hạch rồi.
Các nàng cũng không cần phải tốn công sức đi ra ngoài nấu cơm nữa!
"Ồ, tỉnh rồi à, Chiến Thanh, tối hôm qua ngủ thế nào?" Lữ Thụ đã đánh răng rửa mặt xong, ngồi ở trong phòng ăn chờ Tiểu Hạ làm bữa sáng.
"Rất thoải mái, lần đầu tiên không cần lo lắng bị zombie đánh lén, cũng không cần lo lắng 'đồng đội' bên cạnh xuống tay với mình. Cảm ơn Lữ ca." Chiến Thanh vô cùng cảm kích nói.
Tối hôm qua là một đêm ngủ ngon nhất, trong mạt thế, mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng.
Không lo lắng bạn gái của mình bị người ta cướp đi, thì cũng lo lắng lúc ngủ bị người ta cắt cổ.
Dù sao năng lực của hắn tuy tốt, nhưng bản thân lại không có quá nhiều sức chiến đấu.
"Không có gì, sao không thấy bạn gái ngươi đâu?" Lữ Thụ làm bộ, hướng phía sau Chiến Thanh nhìn lại.
"Khụ khụ,... Nàng... Nàng trằn trọc mãi không ngủ được, mãi đến quá nửa đêm mới ngủ. Bây giờ còn chưa tỉnh đâu, không sao, lát nữa lúc làm việc tôi sẽ gọi nàng dậy."
Trước cứ để cho nàng ngủ thêm một lát nữa, đợi đến lúc đi ra ngoài vận chuyển vật liệu thì gọi dậy cũng được.
Chuyện nhỏ thôi mà.
"Ồ, ra là thế à, ha hả."
Lữ Thụ lộ ra nụ cười thần bí khó lường.
"Ca, anh cười như vậy làm em thấy hơi hoảng sợ đấy."
"Ha hả, ha hả."
Lận Tiểu Cốc, Đường Phi, Tương Tây Cung đứng thành hàng đi ra.
Từng người một đi lướt qua bên cạnh Chiến Thanh, ánh mắt đầy sát khí, biểu tình đều mang theo một tầng tức giận.
"Hừ!"
"Hừ!"
"Hừ!"
Khiến cho Chiến Thanh chẳng khác nào hòa thượng sờ đầu không ra: "Ba... Ba vị cô nãi nãi, ta đã trêu chọc gì đến các người à? Nếu như ngày hôm qua chế tạo trang bị không thích hợp, tôi đổi lại là được chứ gì! Các người,... Các người như vậy, tiểu đệ ta rất hoảng sợ đó."
Đường Phi: "Hừ!"
Tương Tây Cung lạnh lùng liếc mắt một cái, đồ cặn bã!
Lận Tiểu Cốc cũng hung hăng trợn mắt nhìn Chiến Thanh một cái, chẳng nói chẳng rằng, chỉ nặng nề ngồi xuống ghế, tỏ vẻ sự phẫn nộ của mình. Hừ!
"Kia... Ba vị cô nãi nãi? Đại tiểu thư..." Chiến Thanh càng thêm sợ hãi!
"..."
Bữa cơm đã được dọn lên.
Tiểu Hạ cũng hung hăng trợn mắt nhìn Chiến Thanh một cái, nàng cùng Lận Tiểu Cốc ngủ chung, đương nhiên cũng nghe thấy hết rồi.
Ánh mắt quá sức sát thương, đến cuối cùng Chiến Thanh thật sự không chịu nổi nữa, vội vàng gắp vội một phần cơm, luống cuống tay chân chạy trở về phòng ngủ của mình.
Phía sau, một tràng cười ha ha vang lên.
Tương Tây Cung cúi đầu vùi mặt vào bát cháo thịt của mình, sau đó hung hăng trợn mắt nhìn Lữ Thụ liếc mắt.
Gì cơ?
Không lẽ bị phát hiện rồi à, Tương Tây Cung cái con nhỏ đó thông minh thật. Bất quá, ông đây chết cũng không nhận!
Tương Tây Cung càng nghĩ càng thấy có gì đó không thích hợp.
Vì sao?
Nàng vẫn cho rằng, Lữ Thụ có thể khống chế cả tòa lâu đài này, bất kể là không gian lâu đài trong cơ thể hắn, hay là tòa lâu đài hình quả hạch này, hắn đều có thể tự do khống chế.
Biết đâu chừng chính là hắn giở trò quỷ...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất