Chương 05: 50 vạn vào tài khoản
Rốt cuộc, đúng 12 giờ, Khương Nặc nhận được điện thoại của Dương Nịnh.
"Đến bãi đỗ xe công ty đi, mang theo 'chứng cứ' của ngươi."
Khác hẳn với vẻ kinh hoảng hôm qua, lúc này Dương Nịnh nói chuyện không những rõ ràng mà còn mang theo chút kiêu căng thường ngày.
Vào thời điểm thời tiết nóng bức, đám nhân viên văn phòng trí thức cơ bản cũng chờ cơm hộp đến tận cửa, không có ai xuống dưới đi dạo, toàn bộ ngã tư đường vắng vẻ, Khương Nặc dọc theo đường đi không gặp được một ai.
Điện thoại di động nhận được một tin nhắn, là Dương Nịnh gửi tới số chỗ đỗ xe.
Khương Nặc đi một lát liền thấy Dương Nịnh tựa vào phía trước một chiếc xe thể thao, nhìn thấy cô càng hừ lạnh một tiếng.
Trước mắt Dương Nịnh ăn mặc mát mẻ, trang điểm tinh xảo, có chút dáng vẻ hot girl trên mạng, đủ vốn để quyến rũ đàn ông.
"Tiền đâu?" Khương Nặc mở miệng hỏi.
"Ngươi đưa đồ cho ta xem trước đã." Dương Nịnh có vẻ không yên lòng.
Khương Nặc mở ảnh chụp trong điện thoại di động ra, lướt vài cái, để lộ rõ Dương Nịnh cùng Uông Tiệm Ly đi thuê phòng, hơn nữa còn chưa vào phòng đã vén áo sờ soạng.
Dương Nịnh cắn môi, đêm đó kỳ thực vừa xong việc với Ông chủ Chương, cảm thấy lão già không thỏa mãn được mình, thừa dịp Ông chủ Chương ngủ liền lập tức gọi Uông Tiệm Ly đến để "giải sầu", không ngờ lại bị chụp lại rõ ràng đến thế.
"Tiền tôi đã chuẩn bị xong, nhưng làm sao cô đảm bảo sẽ xóa sạch sẽ?"
"Có tiền, tôi sẽ đi." Khương Nặc nói bừa, "Tôi sẽ rời khỏi Uông Tiệm Ly, rời khỏi thành phố này, vĩnh viễn không gặp lại các người."
Lời này ngược lại khiến Dương Nịnh không ngờ tới, biểu tình lộ ra vẻ kinh ngạc không kiểm soát.
"Tôi chỉ cần tiền, không có thù oán gì với cô, đừng nghĩ nhiều." Khương Nặc mở album ảnh, những tấm ảnh tương tự như vừa rồi còn có mười mấy tấm, đều rất rõ ràng.
Dương Nịnh trầm mặc một hai giây, lớn tiếng nói: "Được thôi, bắt đầu đi!"
Khương Nặc nhìn Dương Nịnh thao tác, nhập số điện thoại của Khương Nặc vào Alipay, số tiền ghi 5, phía sau thêm năm số 0 nữa.
"Bây giờ đến lượt cô." Dương Nịnh thúc giục.
Khương Nặc càng quyết tuyệt hơn, trực tiếp khôi phục cài đặt gốc điện thoại di động, mọi dữ liệu trở về con số không.
Trên màn hình thanh tiến độ từ từ kéo dài, mà trong bãi đỗ xe trống trải cũng truyền đến chút động tĩnh nhỏ xíu. Khương Nặc ngước mắt, nhìn Dương Nịnh vẫn giữ biểu tình đó, như đang giám sát màn hình điện thoại của mình, nhưng bàn tay buông thõng bên người dưới cánh tay lại không tự giác mân mê ngón tay, tố cáo tâm tư của cô.
Khương Nặc bỗng nhiên mượn lực, nhảy lên nóc xe.
Dương Nịnh không còn giả tạo được nữa, hét lớn: "Bắt lấy nó cho tôi!"
Lúc này Khương Nặc mới từ trên cao nhìn xuống thấy rõ, bãi đỗ xe vốn không một bóng người, từ bốn phương tám hướng xuất hiện năm sáu gã đàn ông, tạo thành vòng vây tiến lại gần Khương Nặc.
Dương Nịnh hiển nhiên không ngờ Khương Nặc lại nhảy lên xe nhanh như vậy, có chút tức tối: "Đừng đứng ngốc ra đấy! Lôi nó xuống! Lột sạch quần áo nó, lôi ra ngoài kia!"
Vừa nói, Dương Nịnh cũng nhào tới Khương Nặc, muốn kéo Khương Nặc xuống.
Khương Nặc đột nhiên nhanh chóng ra tay, túm lấy tóc Dương Nịnh, xoay một vòng, siết chặt mớ tóc dài của cô.
"Á! Buông ra!"
Dương Nịnh đau đớn kêu to, Khương Nặc đứng trên nóc xe níu chặt tóc cô, ở độ cao này, da đầu cô đau như muốn rách toạc ra, chỉ còn cách liều mạng nhón chân lên.
Khương Nặc dùng sức mạnh hơn, cô lại hét lên một tiếng.
"Buông ra! Đồ đĩ!"
Khương Nặc giơ tay tát mạnh vào mặt Dương Nịnh, thấy cô không phục, lại trở tay tát thêm mấy cái, đến mức mặt cô sưng vù lên.
"Vì sao tôi lại chịu đến bãi đỗ xe này?" Giọng cô lạnh lùng, "Cô tưởng tôi không biết cô có ý đồ gì sao?"
Khương Nặc thò tay vào túi áo, đồng thời lấy từ trong không gian ra một con dao gọt hoa quả sắc bén, dí vào mặt Dương Nịnh.
Dương Nịnh vốn còn đang la hét, nhưng khi lưỡi dao lạnh băng dán lên da, lập tức khiến tóc gáy cô dựng đứng, giọng run rẩy.
"Cô muốn... làm gì?"
"Bảo bọn chúng tránh ra." Giọng Khương Nặc không hề hoảng sợ, "Không thì trên mặt cô sẽ có thêm vài đường dao đấy, Ông chủ Chương còn muốn cô nữa không?"
Dương Nịnh thực sự không thể tin được, "Cô điên rồi, cô không sợ chết sao?"
"Chết?" Khương Nặc cảm thấy uy hiếp của cô thực sự quá yếu ớt, bất lực. "Cô tìm người bắt tôi, chẳng phải là muốn hả giận, hoặc là dùng mấy cách hèn hạ để sỉ nhục tôi sao, cho cô mười lá gan cô cũng không dám giết người." Nói rồi, cô liếc nhìn năm sáu gã côn đồ, "Bọn chúng dựa vào cái gì mà giúp cô giết người? Cô trả cho bọn chúng bao nhiêu tiền?"
Đám côn đồ kiêng dè Dương Nịnh đang ở trong tay cô, lúc này đều không dám tiến lên, hơn nữa như Khương Nặc nói, bọn họ chỉ là kiếm miếng cơm ăn, có chút giao tình với Dương Nịnh, cô ta bỏ ra năm nghìn tệ mời bọn họ đến dằn mặt.
Ai rảnh hơi đâu mà đi giết người phóng hỏa vì chút tiền đó, năm mươi vạn tệ bọn họ còn chẳng thèm.
Khương Nặc căn bản không coi bọn chúng ra gì.
Dù sao cô thực sự dám giết người.
"Bảo bọn chúng lui ra." Khương Nặc lạnh giọng ra lệnh.
"Mày dám động vào tao một chút, kết cục nhất định sẽ rất thảm! Đồ tiện nhân!" Dương Nịnh vẫn chửi rủa, "Tao muốn mày thân bại danh liệt, chết về mặt xã hội!"
Khương Nặc xoay dao trong tay, vạch một đường trên cổ Dương Nịnh, máu lập tức rỉ ra, Dương Nịnh không ngờ cô thực sự dám ra tay, nhất thời sợ đến hồn bay phách tán.
Cô điên rồi, cô điên thật rồi!
Cô ta chẳng qua chỉ là một nhân viên văn phòng mới tốt nghiệp chưa lâu, vì chút tiền lương mà thức đêm tăng ca, một con kiến bé nhỏ nơi đáy xã hội, sao cô ta dám?
"Một vết nhỏ thôi, chảy không bao nhiêu máu đâu." Giọng Khương Nặc vẫn bình tĩnh, mũi dao chậm rãi hướng lên cắt, tiến đến hai má Dương Nịnh, lạnh lùng nói: "Cắt nát chỗ này ra, cũng không chết được, cô cố tình chọn chỗ không có camera, tôi có thể cắt thịt trên mặt cô ra từng miếng đấy."
Dương Nịnh im bặt tiếng la hét và chửi rủa, nhắm mắt kêu: "Tránh ra! Đúng... Báo cảnh sát, mau giúp tôi báo cảnh sát."
Khương Nặc suýt bật cười.
Cô chỉ là một người làm công bình thường, bị Dương Nịnh dẫn theo mấy tên côn đồ vây quanh, lại sợ bọn họ báo cảnh sát sao?
Dương Nịnh có chết ở đây, cảnh sát cũng vĩnh viễn không tìm thấy bất kỳ hung khí nào.
Thậm chí cô còn có thể thu xác Dương Nịnh vào không gian.
Không có thi thể, không có vật chứng, căn bản không có cách nào lập án.
Đám côn đồ nhìn nhau, không muốn báo cảnh sát, dù sao bọn họ cũng có chút tiền án trong người, không ít tội, còn chạy đi tìm cảnh sát chỉ tổ thêm chuyện.
Người đàn bà Dương Nịnh này đúng là không có đầu óc.
Thấy bọn chúng chậm rãi lui ra, Khương Nặc giật mạnh tóc Dương Nịnh kéo ra ngoài, da đầu Dương Nịnh như muốn bị kéo rách ra, đau đến không ngừng hít khí.
Khương Nặc sớm đã cất dao, từ từ đi đến chỗ có người, buông tay ra.
Dương Nịnh lập tức ôm đầu, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ độc ác, đôi mắt trừng trừng nhìn cô, hận không thể ăn tươi nuốt sống.
Khương Nặc chỉ từ trên cao nhìn xuống nhìn cô.
Sự uy hiếp của cô chẳng đáng là gì trong mắt Khương Nặc.
Muốn giết người không nhất định cần dao, nhưng dựa vào ánh mắt nguyền rủa thì tuyệt đối vô dụng.
Tóc Dương Nịnh rụng một mảng lớn, trên cổ vẫn còn chảy máu, giờ phút này cô hận không thể giết Khương Nặc.
Nhưng nghĩ đến vài ngày nữa, Uông Tiệm Ly có thể giở lại trò cũ, lừa được con đàn bà này vào tròng, chờ cô ta vào, mình có thể tìm người làm nhục cô ta.
Đến lúc đó, Dương Nịnh muốn tận mắt chứng kiến sự thảm hại của cô ta, may ra mới hả được cơn hận hôm nay!
Lười quan tâm đến những suy nghĩ trong đầu cô, Khương Nặc trực tiếp rời đi.
Vừa rồi một phen trấn áp, đối phó với Dương Nịnh và vài tên côn đồ thì không có vấn đề gì, nhưng cô cũng nhận ra một sự thật: Thân thể mình bây giờ thực sự quá yếu.
Nếu như gặp phải những kẻ côn đồ chuyên nghiệp hơn, những kẻ địch hung hãn hơn, muốn đảm bảo mình không bị thương chút nào, còn cần chuẩn bị kỹ càng hơn.
Đầu tiên cô cần một vũ khí vừa tay, còn cần rèn luyện thân thể mạnh mẽ hơn.
Kỳ thực cô có thể tích trữ trong không gian một ít tảng đá lớn nặng trên một tấn, trực tiếp lấy ra đập chết người rồi thu lại, bất quá biện pháp này rất dễ làm lộ bí mật của mình, không cần thiết thì cô sẽ không dùng.
Thực ra, thu người trực tiếp vào không gian, cũng có thể gây ra cái chết.
Nhưng bây giờ cô vẫn còn chưa rõ một vài quy tắc của không gian, không thể tùy tiện thả người vào trong đó, đã thả thì nhất định phải chết hẳn.
Vậy nên tăng cường vũ trang cho bản thân là cần thiết.
Khương Nặc đến kho hàng. Trái cây cơ bản đã đến đủ, đồ tạp hóa thì vẫn có thể để sau, trái cây không có chuỗi cung ứng lạnh chuyên biệt và các phương pháp bảo quản đặc thù, Khương Nặc chỉ có thể ưu tiên đưa chúng vào không gian.
Nhìn thời gian hiện tại là bảy giờ hai mươi, Khương Nặc tập trung tinh thần, bắt đầu chuyển dời số trái cây chất đầy kho hàng vào trong không gian.
Thể tích và khối lượng càng lớn, thời gian và công sức hao tổn càng nhiều, Khương Nặc cần từ từ nâng cao khả năng khống chế đối với không gian.
Phía sau căn nhà đổ nát trong không gian có một khoảng đất trống lớn, Khương Nặc liền di chuyển trái cây cùng với kệ hàng, tạm thời đặt ở vị trí đó.
Lại mấy giờ trôi qua, Khương Nặc lau mồ hôi, cầm điện thoại lên xem, thời gian đã là mười giờ đêm.
Lúc này, cô liên hệ với xưởng sản xuất, họ nói rằng số lượng két nước đặt hàng quá lớn, khó điều hàng, muốn giao hàng chậm hơn.
Khương Nặc nhíu mày, những két nước này đều dùng để đựng nước... không ổn, trong lòng cô bất an.
Cô đề nghị trả tiền đặt cọc, hủy đơn đặt hàng, kết quả xưởng sản xuất lập tức thay đổi giọng điệu, nói rằng sẽ nhanh chóng giao hàng.
Về đến nhà, cô rèn luyện thân thể đến tận khuya, lúc này mới thoải mái tắm rửa, lấy từ trong không gian ra một chùm vải.
Ít đá, ít đá, vị ngọt ngào, không sai...