Chương 30: Nguyên lai hắn gọi Lục Viễn!
Là hắn!
Hàn Oánh khẽ giật mình.
"Thấy soái không? Cô muốn học thì đăng ký lớp đi, bên này có khóa lướt sóng, có ưu đãi cho cô đấy!"
Thấy Hàn Oánh nhìn chằm chằm vào dáng người lướt sóng phía trước, huấn luyện viên tranh thủ quảng cáo.
"Huấn luyện viên Lý có quen người kia không?"
Hàn Oánh không đáp lời huấn luyện viên, mắt vẫn không rời bóng người nhấp nhô trên biển.
"À, quen chứ, cậu ấy tên Lục Viễn, hình như cũng học du thuyền như cô. Tại cô toàn học buổi sáng nên chưa gặp, mà cậu ấy sắp học xong rồi, còn một buổi nữa thôi phải không?"
Huấn luyện viên Lý vừa chỉnh du thuyền, vừa liếc nhìn người trên biển nói.
"Nguyên lai hắn gọi Lục Viễn!"
Hàn Oánh lẩm bẩm.
Trước đây, hôm đầu tiên Hàn Oánh đến Nhạc Phủ Giang Nam xem phòng đã gặp một chàng trai đeo khẩu trang và đội mũ.
Lúc ấy cô chỉ thấy người này quen mắt, về nhà nghĩ mãi mới nhớ ra.
Anh ta đội mũ, lại đeo khẩu trang, nên Hàn Oánh không chắc có phải là anh ta không.
Chỉ là thấy rất giống, rất giống một người cô đã gặp trước tận thế.
Khi đó, nhà Triệu Mỹ Hoa đã đến Đại học Thành nương nhờ Hàn Oánh một thời gian.
Vật tư mà Hàn Oánh tích trữ gần như bị ngâm hỏng hết trong trận sóng thần.
Sau sóng thần, giá cả mọi thứ tăng lên trời, sau khi Hàn Oánh tiêu hết tiền, bộ mặt thật của gia đình kia lộ ra.
Hôm đó, Triệu Mỹ Hoa lấy cớ mọi người thèm chè trôi nước, lại nhanh hết đồ ăn, giục Hàn Oánh đi kiếm vật tư.
Cô thuê một chiếc thuyền cao su, mặc bộ đồ bảo hộ mua với giá cắt cổ, đội mũ chống độc, mang Thang Viên đi tìm kiếm vật tư.
Quả nhiên, cô tìm được một cửa hàng tiện lợi cũ.
Hàn Oánh chịu cái lạnh thấu xương, lặn xuống nước, quả nhiên tìm được không ít đồ tốt.
Nhưng khi cô định ngoi lên để thở rồi xuống vớt đồ tiếp thì chân lại bị kẹt vào cửa.
Chân bị trói dưới nước chẳng khác nào cầm chắc cái chết!
Hàn Oánh vùng vẫy dưới nước rất lâu!
Cô đã muốn bỏ cuộc, nghĩ rằng cứ chết như vậy có lẽ cũng tốt, thì có một bàn tay nắm lấy chân cô.
Sau khi tháo cánh cửa ra, người đó đã giải cứu chân cô.
Nhưng Hàn Oánh đã vùng vẫy dưới nước quá lâu, lại không còn sức để lặn.
Thế là người đó ôm cô, đưa cô lên mặt nước, cứu cô một mạng.
Đó là lần đầu tiên Hàn Oánh nhìn thấy người đó.
Khi lên bờ, người đó còn nói cho cô một vài bí quyết lặn xuống nước tìm vật tư.
Từ đó về sau, cô dựa vào những bí quyết đó để mò được không ít đồ tốt dưới nước.
Lần thứ hai cô nhìn thấy người đó là khi anh ta bị người vây đánh.
Từ dưới nước sâu không thấy đáy, Hàn Oánh thấy anh ta một mình đánh gục bốn năm gã đàn ông vạm vỡ hơn.
Nhìn kỹ mới biết, hóa ra khớp tay và chân của mấy người đó đều bị anh ta tháo rời, chỉ có thể mềm oặt bò trên mặt đất.
Mà từ đầu đến cuối, Hàn Oánh không biết người đó ở đâu.
Tên là gì.
Nguyên lai hắn gọi Lục Viễn!
Rất có thể là ở ngay đối diện nhà cô.
Nói đến chuyện ở đối diện, từ lần đầu tiên đi xem phòng, Hàn Oánh gặp anh ta, sau đó thì không thấy nữa.
Cô chỉ biết nhà anh ta sửa sớm hơn cô, nhưng người thì vẫn chưa thấy xuất hiện.
Căn hộ của Hàn Oánh đã sửa gần xong, chỉ cần mang nội thất đến là có thể ở được.
Riêng cửa chống trộm, Hàn Oánh đã lắp ba lớp.
Mỗi lớp đều là cửa chống trộm siêu hạng.
Đừng nói là dùng chìa khóa vạn năng, ngay cả cưa điện cũng đừng hòng để lại dấu vết gì trên đó.
Mà tất cả cửa sổ cũng đều được Hàn Oánh tốn tiền cải tạo.
Kính cũng là loại kính chống đạn siêu tinh thể mà cô phải tốn công tìm quan hệ mới mua được.
Ngay cả tường, sàn và trần nhà, Hàn Oánh cũng tốn tiền dán một lớp thép tấm chống đạn dày đặc!
Gần như biến căn 2702 thành một cái két sắt!
Không nói là trang bị tận răng, nhưng người thường cũng đừng hòng tấn công vào.
...
Hàn Oánh làm quen với du thuyền rất nhanh.
Tuy rằng không thể lấy bằng lái, nhưng cô cũng không cần thứ đó, mạt thế đến rồi ai còn kiểm tra giấy phép lái xe?
Mỗi ngày vào buổi sáng và buổi chiều, Hàn Oánh đều học lái du thuyền.
Nhưng cô không phải người lãng phí thời gian.
Sáng nào đến đây, cô cũng đi một vòng chợ, lấy quá nửa số xe tải đồ ăn sáng.
Đến trưa cũng vậy, cô đặt trước từng lô đồ ăn chín, điểm tâm, đồ uống, sau khi ăn trưa xong thì qua lấy.
Còn buổi tối, Hàn Oánh đến kho hàng cách bờ biển hai ba cây số để thu hải sản và một ít rau quả theo mùa.
Ngoài ra, cô còn đặt mua thịt heo, bò, dê, gà, vịt, ngỗng đã ướp lạnh.
Hải sản được nuôi trong các bể lớn ở kho hàng nên không lo bị chết đến tối.
Nhưng khi vào không gian phù, chúng sẽ biến mất ngay lập tức.
Hàn Oánh rất thích hàu sống ở đây, béo ngậy và dày thịt!
Hấp hoặc nướng lên, chấm với nước chấm ăn một miếng là muốn nuốt cả lưỡi.
Vì vậy, Hàn Oánh bảo chợ đầu mối hải sản mỗi ngày giao một xe hàu sống đến kho hàng cho cô.
Thu xong những thứ đó, Hàn Oánh lại phải lái xe đến kho hàng cách đó 30 km để thu dưa hấu.
Dưa hấu được lấy rất nhanh, vận chuyển cũng nhanh, mỗi ngày xe ra vào kho hàng chất đầy mười mấy vạn cân dưa hấu.
Nhưng Hàn Oánh không thể trực tiếp lấy dưa hấu từ xe tải.
Để không làm chậm trễ thời gian giao dưa, cô thuê thêm bảy tám người, mua không ít xe đẩy nhỏ để hỗ trợ chuyển dưa hấu vào kho.
Với tốc độ này, dự kiến 140 vạn cân dưa hấu sẽ được thu xong trong vòng 10 ngày.
Hàn Oánh có thiên phú khá tốt, chưa đến 7 ngày là cô đã lái du thuyền rất nhanh.
Ngày thứ hai sau khi học xong du thuyền, Hàn Oánh lại bắt đầu học lái máy bay trực thăng.
Máy bay trực thăng khác với du thuyền.
Vì vậy, Hàn Oánh dự định dùng hơn nửa tháng còn lại để học lái máy bay trực thăng.
Thời gian rảnh, cô sẽ học thêm nhảy dù, leo núi và lướt ván.
Nhảy dù và lướt ván là hai kỹ năng ít có cơ hội dùng đến.
Hàn Oánh chỉ nghĩ "có kỹ năng nào hay kỹ năng đó, học thêm chút kỹ năng cũng tốt, dễ sinh tồn hơn trong mạt thế" nên mới đăng ký hai khóa học này.
Còn leo núi là môn mà Hàn Oánh quyết định học sau khi đến đây.
Vì huấn luyện viên Lý nói với cô rằng Lục Viễn cũng đang học leo núi.
Hàn Oánh không phải vì tiếp cận Lục Viễn mà học leo núi.
Mà là vì cô nhận ra rằng leo núi cũng là một kỹ năng bảo mệnh rất tốt trong tận thế!
Có thể tăng tỷ lệ sống sót của cô, nên cô mới đi học.
Hơn một tháng trôi qua nhanh chóng trong những ngày Hàn Oánh mệt đến không muốn nhúc nhích.
Khi trở lại quán trà sữa ở Đại học Thành, Hàn Oánh cảm thấy mình đã khác trước rất nhiều.
Không gian của Hàn Oánh và vật tư chứa đầy không gian là chỗ dựa của cô.
Còn những kỹ năng và vũ khí này là sức mạnh của cô.
Giúp cô tự tin hơn để đối phó với mạt thế sắp đến...