Mạt Thế Tinh Châu

Chương 1: Trọng sinh

Chương 1: Trọng sinh
Thời gian như một cái chớp mắt dừng lại.
Băng với lửa tàn phá dữ dội, người khổng lồ trên mặt đất giơ cao nắm đấm, cơn gió bão ngày tận thế quét ngang mọi thứ...
Trong cơn hoảng loạn, thời gian chợt quay trở lại.
"Giết! Giết sạch đám súc sinh này!" Một võ giả đẫm máu giơ cao thanh đại đao đã nhuốm màu, hung hăng chém về phía một tên xác sống...
Nhìn những xác sống chi chít trên tường thành, tộc Côn trùng gầm thét xa xa, nữ hoàng tộc Côn trùng, pháp sư vong linh bay lượn trên không, cùng với những kẻ đoạt hồn cuồng loạn tiến đến gần, Lâm Thần chỉ cảm thấy tràn đầy bất lực.
Bỗng nhiên,
Trên bầu trời vang lên từng trận ngâm xướng.
"Vĩ đại lửa thần vương, nhân danh người hiến tế, con mượn sức mạnh diệt thế của Người, thiêu đốt mọi tà ác trên thế gian, để ngọn lửa quang minh cháy rụi mặt đất này – Cửu Long liệu nguyên!"
(P/s: liệu nguyên = lửa cháy lan ra đồng cỏ)
Chín con hỏa long dài cả trăm trượng từ trong cơ thể người ngâm xướng bay ra, hủy thiên diệt địa!
Và thân ảnh kia, cũng theo đó mà hư ảo dần.
...
"Giết!"
"Lão tử không sống nổi thì đám rác rưởi này cũng đừng hòng sống yên!"
Tiếng hét điếc tai vang lên bên cạnh Lâm Thần.
Đúng vậy, vẫn chưa bại! Vẫn chưa chết!
Chiến!
Giết một cái không lỗ! Giết hai cái còn có lời!
Lâm Thần vung lên thanh chiến đao trong tay, rống giận, lại lao tới!
Đột nhiên,
Một luồng hắc viêm dài hơn mười trượng lao nhanh về phía Lâm Thần.
Ngay khi hắc viêm sắp nuốt chửng Lâm Thần, một cái hắc động xuất hiện từ lồng ngực hắn, lập tức nuốt chửng lấy Lâm Thần.
...
"Giết!" Lâm Thần giận dữ gào lên.
Người xung quanh đều giật mình, sau đó dùng ánh mắt ngớ ngẩn nhìn chằm chằm Lâm Thần. Ngồi đối diện Lâm Thần là một nam tử mặt mày tái nhợt, hắn ta nhìn Lâm Thần với vẻ mặt cực kỳ chán ghét. Không hiểu sao, từ lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Thần, hắn đã sinh ra cảm giác không ưa mãnh liệt từ sâu trong nội tâm, dù hai người không quen biết.
"Tiên sinh, ngài cần gì giúp đỡ không?" Một nhân viên bảo vệ vội vàng chạy tới.
"Ừ? Đây là đâu?" Lâm Thần ăn mặc khá xốc xếch, đánh giá xung quanh.
Nơi này không có xác sống, không có tộc Côn trùng, không có kẻ đoạt hồn. Trần nhà trắng toát treo những chiếc đèn sáng dịu mắt, bốn phía, người người xách túi lớn, kéo vali hành lý, ai nấy đều vội vã, nói cười với nhau.
"Tiên sinh, đây là sân bay Duyệt Đông, thành phố Thiên Tường. Ngài đang chờ lên máy bay." Nhân viên bảo vệ dù thấy kỳ lạ nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích.
"Thành phố Thiên Tường, sân bay Duyệt Đông?... Hôm nay là ngày tháng năm nào?" Lâm Thần nghe đến sân bay Duyệt Đông, đầu tiên sững sờ, sau đó đôi mắt lập tức mở to, dồn dập thở gấp, nắm lấy cánh tay nhân viên bảo vệ.
"Tiên sinh, làm ơn nhẹ tay một chút!" Nhân viên bảo vệ gầm gừ, giật mạnh hai tay Lâm Thần ra. "Hôm nay là ngày 21 tháng 12 năm 2021, bây giờ là 8 giờ 27 phút sáng! Tiên sinh, còn cần gì giúp đỡ không?"
"Năm 2021, tháng 12, ngày 21! Buổi sáng 8 giờ 27 phút!" Lâm Thần lại sững sờ. "Năm 2021, tháng 12, ngày 21! Buổi sáng 8 giờ 27 phút!!!"
"Bốp!"
Một tiếng vang giòn làm kinh động những du khách xung quanh. Lâm Thần hung hăng tự vả vào mặt mình.
"A!"
Lâm Thần đau đớn rụt người lại, sau đó, nước mắt rơi như mưa.
Những du khách xung quanh nhìn Lâm Thần điên điên khùng khùng, vội vàng thu dọn hành lý, nhường cho Lâm Thần một khoảng trống lớn.
...
Nhìn đèn xanh đèn đỏ liên tục nhấp nháy, Lâm Thần rơi vào trầm tư: Mình thật sự đã xuyên không, hơn nữa còn xuyên về trước mạt thế hai tiếng đồng hồ.
Hai tiếng, đủ rồi!
Kiếp trước, mình đã bỏ lỡ giai đoạn phát triển vàng son lúc đầu, dẫn đến hậu kỳ không dám để lộ thân phận Thiên Tuyển giả. Đến cuối đời, chỉ là một võ giả cấp 10, trong trận chiến cuối cùng, chết một cách vô nghĩa.
Kiếp này, sẽ không!
"Tiên sinh, đến nơi rồi." Tài xế lái xe dừng lại vững vàng bên đường, nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn Lâm Thần đang thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng tốt bụng nói: "Tiên sinh, ngài có cần giúp đỡ gì không?"
"À, cảm ơn, không sao." Lâm Thần thu hồi suy nghĩ. "Anh ơi, lát nữa nếu không có việc gì, anh về nhà nghỉ ngơi trước đi? Ăn cơm trưa xong ra chở hàng, có lẽ buổi chiều sẽ làm ăn tốt hơn."
"Đương nhiên rồi, tôi chỉ nói vậy thôi mà, xem anh thôi." Lâm Thần nhìn ánh mắt tài xế càng thêm nghi hoặc, cười nhẹ một tiếng, rồi xuống xe.
Nhìn tòa lầu dân cư cũ kỹ trước mắt, Lâm Thần sờ sờ ví tiền trong túi, bước nhanh đi vào.
Cốc! Cốc! Cốc!
Cửa phòng 102 vang lên tiếng đáp lại, rồi mở ra.
"Ai?" Qua khe cửa, một người đàn ông cao khoảng 1m9, vạm vỡ như gấu, trầm giọng hỏi.
"Trần lão ngũ, Trần Phi giới thiệu." Lâm Thần thấp giọng đáp lại.
"Vào đi." Người đàn ông to lớn quan sát Lâm Thần từ trên xuống dưới, rồi nhìn về phía sau Lâm Thần, xác nhận không có ai khác, bèn mở cửa cho Lâm Thần, rồi nhanh chóng tránh sang một bên để Lâm Thần vào phòng.
Phòng khách rộng rãi, có ghế sofa, bàn trà nhỏ, tivi, không khác gì nhà bình thường.
"Muốn làm gì?" Một cô gái trẻ từ trong bếp đi ra, đôi tay đầy hình xăm, ánh mắt sắc bén, tất cả đều chứng tỏ đây không phải là một người hiền lành.
"Tiểu Đao." Lâm Thần nhìn như vô tình lướt qua một phòng ngủ trong đó. Với trực giác của mình sau gần 2 năm chiến đấu trong mạt thế, trong căn phòng ngủ kia còn có ba người đàn ông to lớn mà hắn không muốn gặp mặt.
"Đi, theo ta." Cô gái trẻ quét mắt nhìn Lâm Thần từ trên xuống dưới. Khi thấy Lâm Thần nhìn về phía phòng ngủ kia, khóe miệng cô ta nhếch lên một nụ cười, dẫn Lâm Thần đi về phía căn phòng ngủ đó.
Ba người đàn ông to lớn mở cánh cửa bí mật sau tủ quần áo, nhìn hai người vào căn phòng dưới đất, rồi đóng chặt cửa lại. Ba người lại phân tán ngồi trong phòng, mỗi người lướt điện thoại di động.
Trong phòng dưới đất, cô gái trẻ và Lâm Thần ngồi đối diện nhau hai bên bàn dài giữa phòng, bốn mắt nhìn nhau, im lặng một cách quỷ dị.
"Người đẹp, lấy cho tôi một thanh hoành đao thượng hạng, có thể thấy máu. Rồi một cây mã tấu Nepal, đủ sắc bén. Cuối cùng là một bộ giáp bí mật." Lâm Thần là người phá vỡ sự im lặng trước, đối với loại chuyện này, người bán thường không muốn mở miệng trước, đặc biệt là với người lạ.
"Giá không rẻ đâu nhé, soái ca." Cô gái trẻ cười khanh khách nhìn Lâm Thần. Ba món đồ này không hề đơn giản, nhưng cô ta đã làm đến mức này, dĩ nhiên sẽ không hỏi Lâm Thần lấy chúng để làm gì.
Bịch!
"Mời!" Lâm Thần đặt ví tiền nặng trịch lên bàn, ý bảo cô gái cứ tùy ý ra giá. Đây là toàn bộ tài sản của Lâm Thần trong hai mươi mấy năm qua, mua những thứ này vẫn không thành vấn đề.
"Lão đầu, làm đồ cho anh đẹp trai này đi." Cô gái trẻ mỉm cười cầm lấy ví tiền...
Kéo theo chiếc vali hành lý to lớn, Lâm Thần quay đầu nhìn lại tòa nhà nhỏ, hài lòng rời đi.
Súng, hắn cũng muốn mua, nhưng những kẻ giang hồ này chắc chắn sẽ không bán cho người lạ.
...
"Ba mẹ, hai người về nhà chưa?" Lâm Thần sốt ruột hỏi.
"Về rồi, con trai. Hôm nay con bị sao vậy? Không phải buổi chiều mới về nhà sao? Nếu không phải ba với mẹ xin nghỉ sớm về nhà, còn cho nhà người ta mua nhiều đồ ăn thế này." Giọng mẹ Lâm Thần truyền đến từ loa, không giấu được sự cưng chiều sâu sắc bên trong.
Từ sân bay ra, Lâm Thần đã bảo cha mẹ nhanh chóng về nhà, mua đủ đồ ăn dự trữ mấy tháng, nhưng nhất quyết không chịu nói cho cha mẹ biết nguyên nhân.
"Con không sao." Nghe giọng mẹ đã lâu, Lâm Thần suýt nữa khóc lên. Đáng tiếc cha mẹ cách xa ngàn dặm, hắn không thể lập tức đến bên cạnh.
"Sáng nay con và ba đừng đi đâu cả, cứ ở nhà, chuẩn bị cho mẹ một bữa tối ngon lành nhé. Mẹ muốn ăn thịt kho tàu, thịt viên hầm, chân giò hầm, tất cả đều muốn ăn, ha ha. Đúng rồi mẹ, mẹ còn nhớ hồi con bé tập đi xe đạp, bị ngã xuống cái mương thối không? Trời ơi, cái mương thối ấy thật kinh khủng, con nhớ mẹ suýt nữa không thèm con nữa..." Cả hai năm qua dồn nén trong lòng Lâm Thần, vào giờ phút này hoàn toàn được giải tỏa.
Lâm Thần nằm trên giường phòng trọ, khoa tay múa chân trò chuyện với cha mẹ, kể lại những chuyện cũ, từ việc lúc nhỏ đốt pháo trâu để chơi trong dịp Tết, đến việc bị mời phụ huynh ở trung học, rồi đến những chuyện vụn vặt khi dẫn bạn gái về nhà lúc học đại học...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất