Chương 01: Trọng sinh trở về
Trong gian phòng, trên chiếc giường mềm mại, thiếu nữ cau mày, trán lấm tấm mồ hôi, miệng lẩm bẩm tự nói, dường như đang trải qua một cơn ác mộng đáng sợ nào đó. Giản Ninh đột ngột mở bừng hai mắt, miệng há lớn thở hổn hển, phảng phất trên người còn lưu lại nỗi đau đớn bị tang thi xé xác. Giản Ninh có chút mờ mịt nhìn quanh hoàn cảnh xung quanh, đây là căn nhà của cô trước tận thế, nhưng chẳng phải cô đã chết rồi sao? Cô đã chết vào năm thứ năm của mạt thế.
Giản Ninh có chút không phân biệt rõ thực tại, năm năm mạt thế kia thật sự tồn tại ư? Là một giấc mộng, hay là sự thật đã xảy ra? Nhưng nó chân thật đến thế! Nỗi đau đớn tột cùng khi bị xé xác vẫn còn như in, không thể nào là một cơn ác mộng, đó chính là sự thật đã xảy ra, nhưng tại sao cô còn sống?
Giản Ninh cầm lấy chiếc điện thoại di động bên giường, nhìn rõ thời gian là ngày 4 tháng 6 năm 2035, cô thật sự đã trở về? Trở lại ba tháng trước khi mạt thế bắt đầu, mọi thứ vẫn còn kịp, cô thật sự đã trọng sinh! Giản Ninh không biết vì sao mình được trở lại, nhưng nếu trời cao đã cho cô thêm một cơ hội để sửa đổi vận mệnh, cô nhất định phải nắm chắc thật kỹ cơ hội này, và đích thân trả thù những kẻ đã hãm hại cô đến chết! Giản Ninh ngắm nhìn bốn phía, đây là căn nhà mà cha mẹ đã để lại cho cô, đơn giản mà ấm áp.
Ba năm trước tận thế, cha mẹ cô đã mất trong một vụ tai nạn giao thông, tài xế gây tai nạn đã bồi thường hơn 400 vạn. Cũng chính trong khoảng thời gian đó, bạn trai Mục Trạch và cô bạn thân Vũ Thanh Thanh đã lén lút qua lại sau lưng cô, hưởng thụ niềm vui vụng trộm của tình yêu. Giản Ninh còn đang chìm đắm trong nỗi đau mất cha mẹ nên không hề phát hiện ra. Đến khi cô phát hiện thì mạt thế đã tới, Vũ Thanh Thanh thức tỉnh dị năng không gian. Giản Ninh không dám đắc tội cô ta, một cô gái yếu đuối không có dị năng như cô làm sao có thể sống sót một mình trong mạt thế đầy rẫy tang thi?
Cho đến khi Vũ Thanh Thanh rút cạn máu của cô, ném cô vào bầy tang thi, để mặc tang thi xé xác thân thể cô. Hình ảnh gương mặt dữ tợn kinh khủng của Vũ Thanh Thanh dường như vẫn còn hiện lên trước mắt.
"Mày chết đi! Chỉ có mày chết thì không gian hoa lan mới có thể thăng cấp. Bạn trai của mày là của tao, tất cả mọi thứ của mày đều là của tao, chỉ có thể là của tao! Mày chết đi!".
Giản Ninh trước khi chết mới biết được, hóa ra dị năng không gian của Vũ Thanh Thanh là giả. Chẳng trách không gian của Vũ Thanh Thanh mãi không thể thăng cấp, hóa ra cần máu của Giản Ninh mới có thể thăng cấp.
Nghĩ đến đây, Giản Ninh vội vàng đứng dậy đi vào phòng cha mẹ, mở tủ quần áo, lấy ra chiếc hộp gỗ quý giá của mẹ. Mở hộp gỗ ra, nhìn thấy trâm cài hoa lan bằng ngọc, Giản Ninh vô cùng kích động, vẫn còn đây, vẫn còn kịp! Cô đi vào phòng bếp, lấy một con dao, cắt vào ngón tay, máu tươi nhỏ giọt lên chiếc trâm cài hoa lan bằng ngọc, ngay lập tức bị hút vào.
Đồng tử của Giản Ninh co rút lại, trâm cài hoa lan này thật sự có thể hút máu, cứ như thế nào cũng không thấy no. Giản Ninh nghiến chặt răng, tiếp tục lấy máu, ngay khi Giản Ninh cảm thấy choáng váng đầu óc, một lực hút mạnh mẽ kéo Giản Ninh đến một nơi xa lạ.
Đây chính là không gian hoa lan sao? Mảnh đất màu đen rộng lớn, ước chừng bằng bốn sân bóng rổ, một tòa lầu các ở phía đông của không gian, trước cửa nhà trúc có một giếng nước, nước giếng rất trong vắt, uống vào ngọt lịm. Giản Ninh đẩy cửa lầu các bước vào, nội thất bên trong vô cùng cổ kính, đi một vòng quanh phòng, bàn ghế được làm từ loại gỗ đàn hương thượng hạng, chạm khắc tỉ mỉ những hoa văn khác nhau, bên trái là một chiếc giường quý phi, đặt dưới cửa sổ, còn bên phải là bàn trang điểm, trên đó đặt một chiếc rương da sơn son thếp vàng. Mở chiếc rương da ra, bên trong đựng những trang sức dành cho khuê các tiểu thư, không thể xác định niên đại, nhưng đều biết là những món đồ xa xỉ. Giản Ninh nghĩ ngợi, nhỏ máu tươi lên từng món trang sức, đợi một lúc nhưng không có phản ứng gì, cô có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ lại hành động của mình có chút buồn cười, đã có một không gian thần kỳ là một may mắn lớn rồi, không thể quá tham lam.
Ôm chiếc rương da ra khỏi không gian, trở lại hiện thực, cô vẫn đang ôm chiếc rương da trong ngực, Giản Ninh nhẹ nhàng thở ra, đồ vật trong không gian có thể mang ra được là tốt rồi. Cô đi vào phòng bếp, rót hai cốc nước nóng, một cốc đặt trong lầu các, một cốc đặt trên mảnh đất bên ngoài, ghi nhớ thời gian, ghi lại tốc độ chảy của thời gian. Cô phát hiện cốc nước nóng đặt trong lầu các vẫn không hề thay đổi, thời gian như ngừng trôi, còn cốc nước ở bên ngoài lầu các thì thời gian vẫn trôi như bình thường. Giản Ninh đã có tính toán trong lòng, việc cấp bách bây giờ là sắp xếp lại tài sản, chuẩn bị đầy đủ vật tư. Giản Ninh thu dọn đồ đạc đơn giản rồi chuẩn bị đi ra ngoài. Lúc này, điện thoại di động có cuộc gọi đến, nhìn rõ số điện thoại, khóe miệng Giản Ninh nở một nụ cười lạnh, cô bắt máy, bên tai truyền đến giọng nói của Mục Trạch:
"Ninh Ninh, sao giờ mới nghe máy? Em đang làm gì vậy? Gọi mãi không được?".
Giản Ninh: "À, em vừa ngủ nên để điện thoại im lặng, không nghe thấy. Có chuyện gì không?".
Mục Trạch: "Không có gì, chỉ là tháng sau là sinh nhật Thanh Thanh, anh cũng không biết nên tặng gì. Anh nhớ hình như chỗ em có một cái trâm ngọc, hay là em đưa cái trâm đó cho Thanh Thanh làm quà sinh nhật đi".
Giản Ninh: "Anh muốn tặng quà sinh nhật cho cô ta thì liên quan gì đến đồ của tôi? Anh lấy đâu ra cái mặt mà nói như vậy? Còn nữa, Mục Trạch, chúng ta chia tay đi, đừng làm phiền tôi nữa!".
Giản Ninh cúp điện thoại, dứt khoát chặn số, thời gian quý giá, không cần thiết phải lãng phí thời gian vào hai kẻ cặn bã đó. Cô cầm lấy chìa khóa rồi bước ra ngoài.