Chương 13: Bỏ lỡ
Giản Ninh đi vào cửa sau thương trường, xem xét bốn phía cẩn thận. Ở trên bãi đất trống, cô phóng chiếc xe của mình ra, rồi lái đi.
Nghe được tiếng động cơ ô tô phát ra, đám tang thi xung quanh không ngừng lao tới.
Giản Ninh thần sắc không thay đổi, đối diện với đám tang thi chặn đường, cô nhấn chân ga, trực tiếp đụng bay chúng! Ân, chiếc xe trải qua cải trang, chất lượng quả nhiên là tốt!
Trên đường khắp nơi có những chiếc xe vắt ngang, ngã tư đường tan hoang, đầy những vết máu đã biến đen, nội tạng bị nghiền nát, tàn chi cụt tay vương vãi khắp nơi. Ngã tư đường náo nhiệt ngày xưa giờ không còn thấy lại.
Rời khỏi thương trường, Giản Ninh không vội vã về nhà. Đã đi ra ngoài rồi thì trước hết cứ đơn giản thu thập một chút. Thời gian càng kéo dài, tang thi càng thăng cấp, vật tư càng khó thu thập.
Đi ngang qua một tiệm 4S, Giản Ninh xuống xe, tiến vào bên trong. So với những nơi khác, cửa hàng xe này sạch sẽ hơn nhiều.
Năm con tang thi nhìn thấy Giản Ninh, gầm nhẹ rồi lao tới. Giản Ninh giơ tay chém xuống, nhanh chóng giải quyết một con. Cô nghiêng người tránh đòn tấn công của một con tang thi khác, rồi xoay người, đường đao từ dưới hướng lên trên, lại giải quyết thêm một con nữa.
Ba con còn lại cùng nhau vây lại. Giản Ninh chạy lấy đà đá ngã một con, mượn lực nhảy lên, đường đao chém xuống, đầu một con tang thi rơi xuống đất.
Chỉ thấy Giản Ninh lăn mình một vòng ra khỏi vòng vây, lại chạy lấy đà nghiêng người giơ tay chém xuống, giải quyết một con. Quay người lại vung thêm một đao, năm con tang thi toàn bộ bị tiêu diệt.
Giết xong tang thi, Giản Ninh lúc này mới xem xét những chiếc xe trong tiệm 4S: nào là chiếc G-Class lao nhanh, chiếc Rolls-Royce sang trọng, chiếc Ford F-150 Raptor hầm hố… Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của cô cong lên vì nụ cười! Trong đôi mắt đẹp của Giản Ninh ánh lên vẻ thích thú. Cô vung tay lên, toàn bộ xe biến mất vào không gian.
Giản Ninh nhớ rằng cách tiệm 4S khoảng ba cây số có một trạm xăng dầu. Cô tính toán đến đó xem thế nào, tiện thể đổ đầy các bình chứa dầu trong không gian của mình.
Đến trạm xăng dầu, những con tang thi mặc quần áo lao động đã bị người khác giải quyết. Vật phẩm trong siêu thị đã bị vét sạch. Giản Ninh liếc nhìn qua loa ở cửa, rồi không lãng phí thời gian nữa.
Đi vào khu vực chứa dầu, Giản Ninh lấy các bình chứa dầu ra đổ đầy. Lượng dầu ở trạm xăng dầu này không đủ để đổ đầy nửa bình chứa dầu. Đôi lông mày thanh tú của cô hơi nhíu lại.
"Xem ra là bị người khác nhanh chân đến trước rồi… Hừ… Thật đáng ghét, đúng là một lũ thổ phỉ! Chẳng để lại cho người ta chút gì! Thật là nhạn qua nhổ lông!" Giản Ninh thầm oán thán trong lòng.
"Hắt xì…"
A Vĩ thấy Lão đại của mình không ngừng hắt xì thì quan tâm hỏi: "Lão đại, hay là chúng ta đi đến tiệm thuốc để thu thập một chút nhé?"
Chỉ thấy nam tử với mái tóc đen bóng cắt vuông góc, đôi mày kiếm anh tuấn bay xéo, đôi mắt đen láy sâu thẳm và sắc bén như mắt chim ưng trong đêm tối, đôi môi mỏng khẽ mím, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, toát lên vẻ lạnh lùng và cao quý. Dù chóp mũi ửng đỏ cũng không ảnh hưởng đến vẻ tuấn mỹ của hắn.
"Không cần, cứ giữ nguyên kế hoạch mà tiến hành," giọng nam tử ôn nhuận và trong trẻo vang lên.
"Vâng, Lão đại." A Vĩ đáp lời, tay không ngừng thao tác, đạp mạnh chân ga, lái xe về hướng mục tiêu.
Giản Ninh rời khỏi cửa hàng xe, đi vào tiệm thuốc gần đó. Đây là một hiệu thuốc ba tầng, tầng ba là nơi nghỉ ngơi cho bệnh nhân, còn trên lầu là khu dân cư. Nhìn cánh cửa cuốn đóng chặt của tiệm thuốc, Giản Ninh trực tiếp phá bỏ nó!
Nghe thấy tiếng động, những cư dân may mắn còn sống sót từ các cửa sổ phía trên nhìn xuống.
Giản Ninh không để ý đến những người này. Cô cạy cửa rồi chui vào bên trong qua khe hở. Bên trong tiệm rất tối, những tia nắng nhỏ từ khe cửa lọt vào. Nhờ ánh sáng này, Giản Ninh thấy rõ cảnh tượng bên trong tiệm.
Các kệ hàng được bày biện chỉnh tề. Xem ra vẫn chưa có ai đến đây. Dược phẩm trong tiệm còn rất đầy đủ. Giản Ninh không xem xét loại thuốc nào, mà trực tiếp thu hết vào không gian.
Ở lầu ba, Giản Ninh còn phát hiện rất nhiều thuốc tiêm được đặt trong các thùng lớn trong kho. Giản Ninh vui vẻ thu hết vào không gian.
Xác định không còn vật phẩm nào có thể dùng được nữa, Giản Ninh trở lại tầng hai. Từ cửa sổ nhìn xuống, cửa đã tập trung rất nhiều tang thi, vì khe cửa quá nhỏ nên chúng tụ tập ở ngay lối vào.
Móng tay bén nhọn cào trên tấm sắt, phát ra những âm thanh chói tai. Giản Ninh nhíu mày.
Từ trong không gian, cô lấy ra một chiếc chuông báo, lên dây cót rồi ném ra xa. Tang thi bị tiếng chuông thu hút, chen chúc nhau rời đi. Giản Ninh chớp lấy cơ hội, trượt xuống, nhanh chóng trở lại xe.
Thấy Giản Ninh muốn đi, một người phụ nữ hơn 40 tuổi may mắn còn sống sót ở tầng 4 đột nhiên ló đầu ra và lớn tiếng kêu lên: "Cô đừng đi vội, chờ tôi với! Xin cô mang tôi đi cùng, tôi sẽ cho cô rất nhiều tiền!" Giọng nói hoảng hốt, the thé và chói tai.
"Shit!"
Giản Ninh thấp giọng chửi thề, nhanh chóng nổ máy xe, không thèm liếc nhìn người phụ nữ kia.
Người phụ nữ vẫn không từ bỏ hy vọng: "Cô đừng đi mà, van cô… mang tôi đi cùng…"
Tang thi bị tiếng của người phụ nữ thu hút, bắt đầu tụ tập dưới lầu. Người phụ nữ kinh hãi đóng sầm cửa sổ lại, miệng mắng Giản Ninh vô tình…
Rời khỏi khu phố thương mại, Giản Ninh trước tiên đến xưởng chăn nuôi gần nhà. Đã hơn 10 ngày rồi, cô hy vọng những con vật ở đó vẫn còn sống.
Đến xưởng, Giản Ninh không vội vã đi vào, mà sử dụng dị năng. Tình hình bên trong xưởng chăn nuôi hiện lên rõ ràng trước mắt cô: bên trong và bên ngoài xưởng có khoảng vài ngàn con tang thi.
Giản Ninh lấy từ trong không gian ra một miếng thịt tươi dính máu, dùng dây thừng buộc chặt; một đầu dây khác buộc một chiếc chuông báo, hẹn giờ rồi ném lên một cái cây gần cửa xưởng.
Giản Ninh chạy đến bức tường, tiến vào không gian. Xác định đám tang thi bên ngoài đã bị âm thanh thu hút, cô ra khỏi không gian, thoăn thoắt tiến vào cổng xưởng, đóng chặt cửa lại. Gà, vịt, ngỗng trong xưởng chết hơn một nửa, ngược lại trong phòng ấp trứng lại nở ra rất nhiều con non. Giản Ninh mặc kệ những con vật còn sống hay đã chết, tất cả đều được thu vào nông trường trong không gian.
Trong kho hàng, trứng gà, trứng vịt, trứng ngỗng được xếp thành từng thùng lớn ở một góc. Giản Ninh trực tiếp thu hết vào không gian.
Đã hơn mười ngày rồi, mấy trăm con heo, bò, dê đói gầy may mắn vẫn còn sống. Giản Ninh thu toàn bộ vào không gian.
Ra khỏi không gian, Giản Ninh nhanh chóng trèo lên đầu tường. Nhìn đám tang thi tụ tập trước cổng, cô lấy từ trong không gian ra một lượng lớn cồn ném vào đám tang thi, sau đó châm lửa đốt.
Trong nháy mắt, ngọn lửa lan rộng. Ánh lửa chiếu rọi lên khuôn mặt Giản Ninh, có chút lạnh lùng và đáng sợ.
Giản Ninh không chần chừ thêm, trở lại xe, rồi lái về phía xưởng chế biến lương thực.
Giản Ninh đi khỏi không lâu thì có vài chiếc xe quân dụng lớn chậm rãi lái tới.
Nhìn ngọn lửa vẫn còn cháy, vài người đàn ông bước xuống từ chiếc xe Jeep dẫn đầu.
A Vĩ nhìn Lão đại của mình rồi nói: "Lão đại, hình như có người đã đến đây rồi, chúng ta có còn đi không ạ?"
Người đàn ông dẫn đầu có khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ, ngũ quan sắc sảo, khí độ cao quý.
"Mấy người các cậu ở lại đây bảo vệ Chu giáo sư và những người khác. Tiêu Tinh, A Kiến, A Đào, ba người các cậu đi xem xét tình hình với tôi," nam tử nói.
"Vâng, Lão đại!" Hai nam một nữ trong đám người lên tiếng đáp lại.
Mấy người leo lên đầu tường theo cách của Giản Ninh. Người đàn ông dẫn đầu nhìn ngọn lửa dưới chân rồi nói với một người phía sau:
"A Đào, dập lửa đi!"
"Vâng ạ!" Người tên A Đào sử dụng dị năng.
Trong nháy mắt, từ mặt đất bằng phẳng trồi lên một bức tường đất cao, đập vào ngọn lửa, dập tắt đám cháy, chỉ còn lại những tàn tích sau khi bị thiêu đốt.
Mấy người nhảy xuống tường rào, nhìn xưởng chăn nuôi trống trải. Nếu không phải trong không khí còn thoang thoảng mùi chất thải của động vật, người ta còn tưởng rằng đã đi nhầm chỗ.
Xác định trong xưởng chăn nuôi không còn một con vật nào, người đàn ông dẫn đầu nói: "Đi thôi, đến xưởng lương thực. Mọi người nhanh chân lên!"
Một người phụ nữ diễm lệ bên cạnh Chu giáo sư thấy Tần Tu Triết và những người khác đi ra thì vội vàng tiến lên nói: "Tần đại ca, chúng ta không cần phải ở lại H Thị nữa, việc quan trọng nhất là hộ tống ba tôi về căn cứ Kinh Đô!"
Đôi mắt đen láy sâu thẳm của Tần Tu Triết liếc xéo người phụ nữ rồi lạnh lùng nói: "Chu tiểu thư, tôi và cô không quen biết, xin cô gọi tôi là Tần tiên sinh hoặc Tần đội trưởng. Cô đang dạy tôi làm việc đấy à?"
Giọng nói cao vút ở cuối câu khiến người phụ nữ vô cớ cảm thấy tim đập nhanh. Nhất thời, cô ta ngây người tại chỗ, không nói nên lời.
Chu giáo sư thấy con gái bị làm khó thì vội vàng tiến lên hòa giải: "Được rồi, Tử Di, Tần tiên sinh và những người khác tự có tính toán. Nếu họ đã nhận nhiệm vụ cứu chúng ta thì đương nhiên sẽ đặt sự an toàn của chúng ta lên hàng đầu. Con đừng lo lắng nữa!"
Lời nói của Chu giáo sư nghe như đang an ủi con gái, nhưng thực chất lại đang nhắc nhở Tần Tu Triết và những người khác về mục đích của chuyến đi này.
Giọng Tần Tu Triết thản nhiên: "Nhiệm vụ không cho phép thất bại…"
"Anh…" Chu giáo sư bị nghẹn họng, mãi không thốt nên lời, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi kéo con gái quay người lên xe.
Lâm Thư Hào nhìn hai cha con nhà Chu, lộ vẻ chế giễu. Một kẻ đạo mạo giả tạo, chuyên đánh cắp thành quả lao động của người khác, hắn ta có xứng để người khác mạo hiểm đến cứu không chứ? Anh ta nghĩ thầm rồi vẫn đi theo.
Tiêu Tinh cười nhạo một tiếng: "Đồ không biết tốt xấu, còn tự đề cao bản thân! Nếu không phải vì cứu bọn họ thì chúng ta đã không bị hớt tay trên rồi!" Giọng nói có chút bực bội.
Tần Tu Triết thản nhiên nói: "Đi thôi, lên xe." Đôi mắt đen vốn bình lặng lóe lên một tia hứng thú.