Chương 38: Tang thi cẩu
Ngọc Đồng thấy thế có chút lo lắng: "Tỷ tỷ, làm sao bây giờ với đám tang thi cẩu này? Động tác của chúng quá nhanh, vung không tới."
Ba người đứng trên đỉnh, dưới kia cả trăm con tang thi cẩu đang tung tăng nhảy nhót, tiếng chó sủa liên tiếp, khiến lòng người thêm phiền.
Giản Ninh và hai người kia không thể xuống, lũ tang thi cẩu thì không lên được, trong khoảng thời gian ngắn, song phương ai cũng không làm gì được ai.
Giản Ninh ngưng mắt trầm tư, từ không gian lấy ra một con gà chết và một cái chậu.
Cầm chủy thủ trên tay, Giản Ninh cắt qua cổ gà. Đây là con gà chết mà trước đây Giản Ninh thu thập được ở trại nuôi dưỡng. Giản Ninh ghét bỏ vì nó là gà chết, luôn bất động, hiện tại ngược lại lại có tác dụng.
Mùi máu tươi kích thích khứu giác vốn đã rất mẫn cảm của lũ tang thi cẩu, cả đám lập tức liền xôn xao hẳn lên.
Đôi mắt thú trắng bệch, miệng đầy máu tanh, răng nanh dài ngoằng dưới ánh sao lấp lánh, lộ ra vẻ âm trầm đáng sợ. Cảm xúc xao động cùng tiếng hú tê dại đặc trưng của tang thi cẩu vang lên liên tiếp, trong đêm đen yên tĩnh, nghe mà da đầu người ta run lên.
Nhìn Giản Ninh và đồng đội, nước miếng lũ tang thi cẩu tí tách nhỏ giọt xuống đất, móng vuốt sắc nhọn không ngừng cào cấu mặt đất, cào ra những vết xước dài ngoằn ngoèo.
Giản Ninh cảm xúc không hề dao động, tiếp tục lặp lại động tác trong tay. Trương Thành thấy thế lập tức hiểu ra biện pháp của Giản Ninh.
Trương Thành cầm lấy cồn, liền cùng máu gà trộn lẫn vào nhau. Ngọc Đồng thấy thế cũng tới giúp một tay.
Ba người nhanh chóng pha chế xong hỗn hợp cồn và máu gà, vung mạnh về phía đám tang thi cẩu. Lũ tang thi cẩu thay đổi hẳn thái độ tránh né trước đó, sôi nổi nhào về phía nơi cồn được vung tới. Trong khoảng thời gian ngắn, cả đám tang thi cẩu trở nên rối loạn, hỗn độn.
Ba người thấy thời cơ đã chín muồi, đốt cây đuốc rồi ném xuống. Nháy mắt, ngọn lửa bùng lên dữ dội, đám tang thi cẩu dường như không hề phát hiện ra, vẫn tiếp tục tranh giành nhau thứ chất lỏng tanh tưởi.
Ánh lửa xé toạc màn đêm đen tối, ba người mặt vô biểu tình nhìn xuống phía dưới, đám tang thi cẩu dần dần bị thiêu rụi.
Trong không khí phiêu đãng mùi thịt cháy khét lẹt.
Không biết qua bao lâu, đám tang thi cẩu im bặt tiếng. Trương Thành dùng nước dập tắt ngọn đuốc, ba người nhảy xuống nóc nhà.
Giản Ninh nói: "Nhanh chóng thu thập tinh thạch, lập tức rời khỏi đây."
Hai người kia không hề chần chừ, nhanh chóng nhặt những viên tinh thạch trên mặt đất. Những viên tinh thạch này thật thần kỳ, nước lửa không xâm phạm được, cho dù trong đêm đen kịt vẫn có thể phát ra ánh sáng yếu ớt, giúp hai người thu thập dễ dàng hơn.
Giản Ninh trở về phòng thu hồi lều trại, rồi đi ra ngoài thu thập tinh thạch.
Đợi thu thập xong xuôi, ba người lái xe rời đi.
Sau khi Giản Ninh và đồng đội đi khuất, trong cái sân cháy đen, soạt soạt truyền đến những tiếng động lạ. Một đôi mắt đỏ rực bốc lửa trong đêm tối càng trở nên chói mắt.
Càng ngày càng nhiều những đôi mắt đỏ hội tụ lại, cái mũi nhỏ kích thích ngửi tới ngửi lui trong không trung.
Nhờ ánh tinh quang, có thể thấy rõ những con vật mắt đỏ trên mặt đất kia rõ ràng là những con chuột biến dị to cỡ mèo.
Với số lượng đàn chuột biến dị lớn như vậy, cho dù là Giản Ninh cũng phải nhượng bộ, rút lui.
Ba người không hề hay biết, mình vừa may mắn tránh được một kiếp.
Chiếc xe ô tô chạy như bay trên quốc lộ, ánh đèn xe xé toạc màn đêm đen kịt, soi sáng một vệt sáng trong đêm tối tĩnh mịch.
Trương Thành nhìn Giản Ninh lộ vẻ mệt mỏi, nói: "Ninh tỷ, để em lái thay cho, chị nghỉ ngơi một lát đi."
Giản Ninh xoa xoa thái dương đang đau nhức: "Ừ, đổi cho em lái đi, có chuyện gì thì gọi chị, Hiểu Đồng, em giúp chị cảnh giới một chút."
Đêm nay, Giản Ninh thật sự mệt muốn chết rồi, tinh thần căng thẳng cao độ khiến thái dương cô đau như búa bổ.
Ngọc Đồng ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, tỷ tỷ cứ nghỉ ngơi đi, còn lại cứ giao cho em."
Giản Ninh gật đầu, ra ghế sau xe ngả lưng xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khi Giản Ninh mở mắt ra lần nữa, phía chân trời đã hơi ửng hồng, ánh mặt trời từ kẽ hở giữa những đám mây chiếu xuống, tựa như nhuốm máu, hiện lên màu đỏ nhạt.
Giản Ninh có chút kinh ngạc, không ngờ mình lại ngủ say đến vậy.
"Tìm chỗ nào đó, em cũng nghỉ ngơi một lát đi." Giản Ninh nói.
Trương Thành thấy Giản Ninh tỉnh lại liền cười nói: "Ninh tỷ tỉnh rồi ạ."
Giản Ninh gật đầu.
Trương Thành lái xe vào một khu phòng bỏ hoang gần đó. Khu phòng này hẳn là một tòa nhà dang dở, chỉ có khung nhà trống trải và cầu thang không có tay vịn, cửa sổ và cửa ra vào đều không có, coi như không cần lo lắng xung quanh có tang thi.
Trương Thành dừng xe dưới chân tòa nhà, Giản Ninh thu xe vào không gian, ba người đi bộ vào bên trong.
Giản Ninh thả lều trại ra, để lại cho hai người kia, còn mình thì chuẩn bị đồ ăn.
Không khí lạnh ùa về, buổi trưa mặt trời lên cao thì còn đỡ, sớm muộn gì thời tiết cũng sẽ trở nên lạnh giá. Ngọc Đồng không nhịn được hắt hơi một cái, tiếng vang vọng lại trong tòa nhà bỏ hoang, càng lộ vẻ âm u, đáng sợ.
Trương Thành vốn đang căng thẳng cao độ, giật mình run bắn người: "Con nhóc chết tiệt kia, em hắt xì có thể nhỏ tiếng chút được không, làm anh hết hồn!"
Ngọc Đồng má ửng hồng, đáp trả lại một cách mỉa mai: "Hắt xì mà cũng khống chế được chắc? To đầu như anh, còn bị tiếng hắt xì dọa cho sợ, còn không bằng cả em nữa đó!"
Trương Thành thẹn quá hóa giận: "Hừ, con nhóc này, gan to bằng trời rồi hả!" Vừa nói, tay phải liền kẹp nách, tay trái nắm thành quyền gõ lên đầu Ngọc Đồng một cái.
Nhìn như ra tay rất mạnh, kỳ thật chỉ là làm bộ làm tịch.
Giản Ninh buồn cười nhìn hai người đùa giỡn, mím môi mỉm cười.