Mạt Thế Trùng Sinh Chi Nữ Vương Sủng Phu Ký

Chương 11: Vận khí tốt

Chương 11: Vận khí tốt
"Vào giai đoạn trước tận thế, dị năng vật lý có phần chiếm ưu thế hơn. Nhưng không sai biệt lắm đến giai đoạn giữa, dị năng biến đổi học lại chiếm ưu thế hơn.
Bởi vì dị năng biến đổi học có không gian tiến bộ lớn hơn, còn dị năng vật lý lại không có không gian tiến bộ.
Về phần dị năng thuộc hệ biến đổi học, mỗi người đều có tác dụng và ưu thế riêng.
Nếu nói riêng về vũ lực, người cùng đẳng cấp thông thường thì Lôi hệ, Hỏa hệ, Băng hệ sẽ cường đại hơn một chút, trong đó Lôi hệ là tối thượng.
Nhưng điều này cũng không nhất định, chủ yếu là xem mọi người chưởng khống dị năng của chính mình như thế nào."
Mọi người gật đầu, hiểu rõ về dị năng thêm một chút.
"Về phần thức tỉnh dị năng, thông thường đều là dựa vào vận khí.
Trước mắt vẫn chưa tìm ra nguyên nhân thức tỉnh dị năng, cũng không có cách nào khiến người thường thức tỉnh dị năng. Chỉ biết rằng trước khi dị năng thức tỉnh, người thường sẽ bị sốt.
Hơn nữa, người có thể chất tốt có cơ hội thức tỉnh lớn hơn một chút, nhưng cũng không phải là tuyệt đối."
"Dựa vào vận khí? Cái quỷ gì vậy?" Úc Duy Duy không nhịn được mà buông lời chê bai.
"Đúng vậy, dựa vào vận khí." Dư Yên trả lời một cách bình tĩnh.
Tại mạt thế, vận khí và thực lực quan trọng như nhau.
Nếu ngươi vận khí không tốt, thì dù thực lực của ngươi cường đại đến đâu, cũng có khả năng lặng yên không một tiếng động ngã xuống.
Ngược lại, dù thực lực của một người không mạnh, nếu vận khí tốt thì hắn vẫn có thể sống rất tốt.
Nhưng mà, vận khí dù sao cũng chỉ là thứ mờ ảo, chỉ có chưởng khống được thực lực cường đại thì mới không sợ hãi.
"Được rồi, cũng chỉ có bấy nhiêu đó để nói thôi, hôm nay đến đây thôi.
Cụ thể thế nào thì vẫn là phải để các ngươi tự mình sờ soạng trong mạt thế. Chưa từng trải qua mạt thế, ta nói nhiều cũng vô dụng.
Về phần tu luyện dị năng, chờ các ngươi thức tỉnh, ta sẽ dạy các ngươi."
Dư Yên đem những điều cần chú ý đều đã nói xong, còn lại là dựa vào bản thân mỗi người.
"Ừ." Mọi người phụ họa, hôm nay bọn họ đã biết thêm rất nhiều điều mà trước kia chưa từng chạm đến, bọn họ cần phải hảo hảo tiêu hóa những kiến thức này.
Chỉ có Lưu Khê là có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi, nhưng lại chần chờ không dám mở miệng.
Tiểu thư, nàng vì sao lại biết nhiều như vậy? Hơn nữa lại tùy tiện nói ra như vậy, có vấn đề gì không?
Tuy là quan hệ thân cận, nhưng người đông thì lắm chuyện, không cẩn thận tiết lộ ra ngoài thì làm sao? Tiểu thư vẫn còn quá nhỏ.
Lưu Khê thở dài, tiểu thư không hiểu chuyện, lẽ nào Dư gia phụ tử lại không biết lòng người hay sao?
Ngay cả hắn, hắn cũng không dám cam đoan rằng mình sẽ không phản bội một trăm phần trăm, làm việc luôn sợ có vạn nhất.
Lưu Khê thật tâm suy nghĩ cho Dư Yên, hắn là cô nhi, không có người thân nào cả.
Lúc còn làm lính thì theo Dư gia, xuất ngũ sau lại được phái đến Dư gia bảo hộ Dư mụ mụ, tránh không khỏi cũng nhìn Dư Yên lớn lên.
Cho nên, hắn tất nhiên là mang trong mình tình cảm trân trọng đối với Dư Yên.
"Lưu thúc thúc, ta là người trùng sinh, ta biết các ngươi đều là những người có thể tin tưởng được."
Lúc trước Lưu Khê không có ở đó, hắn đã nghe lỏm được lời nàng nói về việc trùng sinh, đối với việc này có rất nhiều nghi hoặc mà nàng cũng hiểu rõ.
Bởi vậy, nàng gọn gàng dứt khoát nói cho Lưu Khê biết, nàng là người trùng sinh.
Trùng sinh? Lưu Khê không thể tin được, mạt thế đã đủ huyền huyễn rồi, còn có trùng sinh nữa sao?
Dư Yên khẽ cười một tiếng, nàng hiếm khi thấy Lưu Khê lộ ra cảm xúc ra bên ngoài như vậy.
Lúc này, hết chuyện khó tin này đến chuyện khó tin khác ập đến, cuối cùng hắn cũng không nhịn được nữa.
"Lưu thúc thúc, mạt thế đều đến rồi, thì trùng sinh có gì kỳ quái đâu, nói không chừng còn có những người khác cũng trùng sinh nữa đó." Dư Yên không chút để ý nói.
Dù nàng không có trải qua kiếp trước, nàng cũng biết bọn họ sẽ không phản bội nàng, đây là một loại tín nhiệm, đến từ chính linh hồn.
Nhưng Dư Yên không biết rằng, lời nói có vẻ tùy tiện của nàng, có một ngày thật sự sẽ xảy ra.
Nó còn cải biến tiến trình của mạt thế, khiến nàng thiếu chút nữa rơi vào nguy cơ.
Thôi thì, nếu tiểu thư đã tin tưởng bọn họ như vậy, vậy bọn họ chỉ có thể cố gắng hồi báo tiểu thư, không muốn khiến tiểu thư phải thất vọng.
Lưu Khê âm thầm nghĩ.
"Được rồi, Lưu thúc thúc đừng suy nghĩ lung tung nữa. Vận động thân thể nhiều vào, trận chiến mạt thế này phải đánh mười năm tám năm đó." Dư Yên an ủi.
Nàng cũng đâu phải là ngốc tử, nàng chỉ đem chuyện nàng trùng sinh nói cho bọn họ mấy người thôi, người khác thì làm sao có thể chứ.
Về phần quốc gia, nàng có thể làm gì thì đã làm rồi, nàng không hổ thẹn với lương tâm.
Trải qua mạt thế, nàng mới biết được làm người tốt khó đến thế nào, chỉ cần không làm người xấu là được.
Nàng cũng có người nhà bạn bè, dựa vào cái gì mà phải vượt lửa băng sông vì những người đó? À, nằm mơ đi.
Dư Yên nghĩ đến một vài chuyện không tốt, đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Ở bên cạnh làm đà điểu, Tô Qua mẫn cảm cảm nhận được khí tức của Dư Yên có gì đó là lạ.
Hắn kéo kéo quần áo của Dư Yên, Dư Yên phục hồi tinh thần lại, cái vẻ lạnh lẽo thấu xương kia đều rút đi.
"Sao vậy, Tiểu Khóc Bao, là ta bỏ bê ngươi sao?" Dư Yên cù lét vào eo Tô Qua, chỉnh lại thân thể cho hắn.
Tô Qua còn muốn hỏi Dư Yên làm sao, nghe nàng nói vậy thì bĩu môi, làm như thể hắn bám dính lấy nàng lắm vậy.
Tô Tiểu Khóc Bao tỏ vẻ không phục, rõ ràng là Đại Ma Đầu không rời khỏi hắn mới đúng, hừ.
Tô Qua mặc kệ Dư Yên, muốn trở về phòng ngủ, hôm nay tập trung tinh lực nghe nàng nói nhiều như vậy, hắn thấy mệt mỏi rồi.
Tô Qua duỗi duỗi người, muốn đi, nhưng quần áo lại bị người kéo lại.
"Ngươi làm gì vậy." Tô Tiểu Khóc Bao không đi được, rất không vui.
"Cùng nhau." Đại Ma Đầu Dư Yên cười tươi đẹp động lòng người.
Cùng nhau? Không, không, không, thật sự không được, Đại Ma Đầu xin người hãy bỏ qua cho ta đi.
Tô Qua sợ đến mức đầu lưỡi líu lại, lắp bắp cự tuyệt, cả người phủ lên một tầng màu hồng phấn.
Chuyện ngày hôm qua đã vượt quá giới hạn chịu đựng rồi, hắn không chịu nổi nữa đâu, anh anh anh anh.
Tô Qua kiên quyết cự tuyệt sa đọa!
Dư Yên bất đắc dĩ, nàng có phải là loại người đó đâu? Tuy nói rằng no bụng thì nghĩ đến chuyện ấy, khụ khụ khụ, nhưng nàng sẽ khắc chế.
"Chỉ đắp chăn ngủ thôi, được rồi, ngoan." Dư Yên hôn lên má Tô Qua.
"Thật sao?" Tô Qua tỏ vẻ không tin.
Mấy ngày nay Đại Ma Đầu cứ như mắc phải chứng đói khát da thịt vậy, lúc nào cũng muốn ôm ôm hôn hôn, sờ sờ đầu hắn.
Hắn thực sự nghi ngờ khả năng tự chủ của nàng.
"Thật đó, không động vào ngươi đâu, ngày mai còn có chuyện đứng đắn để làm nữa mà." Dư Yên bất đắc dĩ nói, về sau sẽ có nhiều chuyện hơn, nàng sẽ không có nhiều thời gian để nghĩ đến những chuyện này nữa.
Nhưng chủ yếu là Tô Qua hay thẹn thùng, không được cho phép thì nàng cũng không dám cưỡng ép, nếu không thì thời gian nói thế nào vẫn là thực sự sung túc.
"Vậy...vậy được rồi." Tô Qua, tên ngốc bạch ngọt này lại tin rồi.
Sách, trong những vấn đề này, không chỉ là lời đàn ông không thể tin được, mà thật ra lời phụ nữ cũng vậy thôi.
Nhưng đêm nay Dư Yên không có làm gì cả, thành thành thật thật ôm Tô Qua ngủ, để Tô Qua ngủ ngon giấc.
Một đêm này có người ngủ rất say sưa, tỷ như Tô Qua và Dư Yên; cũng có người trằn trọc không ngủ được, tỷ như lãnh đạo quốc gia và Dư gia phụ tử.
Nhưng dù lo lắng thế nào, thì chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến.
Ngày thứ hai, mặt trời vẫn từ từ mọc lên trong sự mong đợi của vạn người, một đám người đang lo lắng chờ đợi đêm đến.
Dư Yên cũng không ra ngoài, nàng muốn xem lần này có đi theo quỹ tích của kiếp trước hay không, dù rằng chỉ có một phần vạn khả năng sẽ thay đổi.
Dư Yên ở nhà cũng không hề nhàn rỗi.
Nàng nhớ đến con cá mà hôm qua đã đặt vào không gian của nàng, không biết nó còn sống hay không.
Dư Yên vung tay lên, con cá vừa nãy còn nằm đơ trong không gian của nàng, giờ đã ở trên mặt đất mà quẫy đạp lung tung.
Trên mặt Dư Yên lộ ra vẻ vui mừng, quả nhiên.
Vậy sau này họ ở mạt thế vẫn có thể ăn được đồ tươi sống rồi...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất