Chương 13: Tiểu tử kết bạn
"Mẹ, đừng khóc, năng lực của phụ thân, ngươi còn không biết sao? Đừng lo lắng, hắn rất nhanh liền có thể trở về cùng chúng ta đoàn tụ." Dư Yên thấp giọng an ủi mẹ nàng.
Nàng quả thật không quá lo lắng, mạt thế vừa mới bắt đầu, sẽ không hình thành triều tang thi, lực công kích của tang thi cũng không mạnh, phụ thân nàng có thể giải quyết được.
Đời trước, phụ thân nàng thức tỉnh băng hệ dị năng, cũng là một cường giả tiếng tăm lừng lẫy trong căn cứ.
Đời này, phụ thân nàng lại biết trước nhược điểm của tang thi, với sự cẩn thận của phụ thân nàng mà nói, sẽ không có việc gì.
"Dư mụ mụ, dì đừng lo lắng." Tô Qua cũng tiến lên làm nũng, vờn quanh dỗ Dư mụ mụ, muốn làm cho dì vui vẻ hơn một chút.
"Các ngươi đó." Dư mụ mụ chọc vào đầu Tô Qua, nín khóc mỉm cười.
Dư mụ mụ kỳ thật không yếu đuối như vậy, nhưng khi cảm xúc dâng trào, người ta sẽ rất khó khống chế được, hiện tại nàng đã muốn điều chỉnh xong rồi.
Dư mụ mụ cũng là người hiểu chuyện, thời đại mạt thế náo động này, đồng nghĩa với việc trượng phu và nữ nhi của nàng không thể nào an ổn sinh hoạt.
Thậm chí còn nguy hiểm hơn so với ngày thường đảm nhiệm vụ.
Nhưng biết làm sao được? Đây chính là cuộc sống, nàng không thể nào thay đổi.
"Được rồi, ta không lo lắng. Con đã chuẩn bị xong đồ ăn chưa? Hiện tại mọi người đều đang tranh mua, chúng ta mua đại trà như vậy sẽ không sao chứ?"
Dư mụ mụ cũng lo lắng bị người có tâm phát hiện, đến lúc đó dẫn phát mâu thuẫn thì không tốt.
"Sẽ không đâu mẹ, con đều đã chuẩn bị xong, còn lại thì chờ mạt thế đến rồi tính."
Dư Yên nhờ Hứa Du Thiêm bọn họ chuẩn bị đồ đạc, còn có những đơn hàng nàng đặt đều đã đến, đều ở trong kho hàng, nàng đi thu là được.
Sau này nàng còn đi trại nuôi dưỡng mua thật nhiều gia cầm sống, đến lúc đó sẽ có thịt tươi mà ăn.
Đồ đạc trong không gian của nàng có thể dùng tinh thần lực để phân loại chúng.
Cho nên nàng đem các loại đồ vật khác nhau đều tách ra thả, cũng sẽ không có vấn đề gì về vệ sinh.
Dư Yên nghĩ, cũng nên đi thu đồ về thôi.
"Mẹ, con mang theo Tô Qua đi một chuyến, đem đồ đạc thu vào không gian, mẹ ở nhà xem TV nhé, sẽ không có chuyện gì đâu."
"Ừ, đi đi, cẩn thận một chút." Dư mụ mụ biết con gái có việc phải làm, không thể nào cứ ở bên cạnh bà mãi được, nàng cũng thản nhiên buông tay.
Nàng khá thích sự yên tĩnh, dù chỉ có một mình, nàng cũng có thể tìm việc để làm, nàng sẽ không nhàm chán, nên không cần lo lắng cho nàng.
"A Niệm, Duy Duy, A Thiêm, các cậu ở nhà giúp tớ chăm sóc mẹ đi, tiện thể làm nóng người luôn, rất nhanh sẽ đến lúc chúng ta ra tay thôi."
Dư Yên quay đầu nhìn ba người nói.
"Ừ, được." Ba người đồng ý.
Bọn họ ở đâu cũng vậy thôi, chi bằng ở lại Dư gia bồi Dư mụ mụ, dù sao nhà bọn họ cũng chẳng có ai.
Tân Niệm và Hứa Du Thiêm đều không có mẹ, chỉ sống cùng với cha.
Mà cha của họ lúc này cũng bận rộn sắp xếp mọi việc, không thể về nhà được.
Cha của Hứa Du Thiêm đi theo con đường chính trị, nay chức vị cũng không thấp. Dạo này có nhiều chuyện, ông bận rộn xoay quanh, không về nhà.
Tân Niệm và cha của Úc Duy Duy thì đi theo con đường quân đội, nay đã được phái đi đóng quân ở căn cứ an toàn.
Chỗ đó người tương đối không nhiều, lại có phòng bị, cho nên Tân Niệm và Úc Duy Duy cũng không quá lo lắng cho cha của họ.
Mẹ của Úc Duy Duy thì làm việc ở bệnh viện, tiện thể thu thập một chút đồ đạc của bà ở bệnh viện.
Dư Yên nói bệnh viện quá nguy hiểm, chỗ đó sẽ là nơi tang thi tụ tập, bà chuẩn bị làm xong ca hôm nay là nghỉ ngơi luôn, không đi làm nữa.
Cho nên nhà của bọn họ đều trống rỗng, không một bóng người, ngay cả bảo mẫu cũng cho về nhà.
Cũng chỉ có nhà Dư Yên là náo nhiệt một chút.
Kỳ thật, ba tiểu tử kết bạn đều rất hâm mộ Dư Yên, vừa xinh đẹp, vừa có năng lực đánh đấm, gia đình lại hạnh phúc.
Trong ba người họ, có hai người đã mất mẹ từ sớm. Một người còn lại tuy có mẹ, nhưng mẹ làm việc ở bệnh viện rất bận, nên không có nhiều thời gian ở bên cô.
Dư Yên thì không giống, cha và ông nội của nàng cũng bận rộn, nhưng mẹ nàng ở nhà, mỗi ngày đều có thể ở bên nàng.
Hơn nữa, nàng còn có Tô Qua, tên Tiểu Khóc Nhè luôn quấn quýt bên cạnh, để nàng trêu chọc.
Còn có ba chàng tiểu tử kết bạn cùng nàng chơi bời, nghĩ như vậy, chậc, Dư Yên thật là hạnh phúc.
Dư Yên không để ý đến ánh mắt hâm mộ mà họ ném tới, không biết họ lại lên cơn thần kinh gì, nàng muốn cùng Tô Qua ra ngoài.
Dư Yên ôm eo thon của Tô Qua, hai người thân thiết ra ngoài, bỏ lại ba con cẩu độc thân ở kia hâm mộ đố kỵ.
Về phần Dư mụ mụ, nàng đã thu xếp xong cảm xúc, đang bận rộn trong phòng bếp, nói là muốn gọt hoa quả cho ba người kia ăn.
Cho nên khi nàng bưng hoa quả đi ra, thứ nàng nhìn thấy là ba cái bóng dáng ủ rũ.
Tân Niệm: Haizz, rác rưởi, bạn trai của mình lạc đường rồi sao? Sao vẫn chưa tìm thấy mình. Cứ bắt mình ăn "cơm chó" một mình mỗi ngày, thật là quá đủ rồi.
Úc Duy Duy: Ô ô ô, lại bị đại ca "tú ân ái" nữa rồi, mình cũng muốn tìm một đối tượng để "tú" lại trước mặt đại ca.
Hứa Du Thiêm: Muốn tỏ tình quá, tại sao Úc Duy Duy, cái con bé nhí nhố đó vẫn không nhận ra là mình thích cô ấy, lòng mệt mỏi quá đi.
Úc Duy Duy liếc nhìn khuôn mặt lạnh tanh của Tân Niệm, rồi hăm hở đề nghị:
"Hay là cậu đồng ý với cái gã công tử bột nhà họ Liên đi, hắn cũng đẹp trai đó chứ?"
Tân Niệm xoa xoa mặt mình, nhớ tới cái tên đó là cô đã thấy nhức đầu rồi.
Cái tên công tử bột đó không có não à? Bọn họ là đối lập phe phái, dù không có thâm thù đại hận gì, nhưng tranh quyền đoạt lợi vẫn phải có chứ.
Bọn họ làm sao có thể ở bên nhau được, hơn nữa hắn theo đuổi mình rầm rộ như vậy, người nhà hắn sao không đánh chết hắn đi?
"Đến cậu cũng não ngắn giống hắn à?" Tân Niệm thở dài, một đứa hai đứa đều không bớt lo.
Cái gì chứ, đều là bạn tốt cả mà, sao cứ muốn làm tổn thương nhau vậy?
Úc Duy Duy ôm ngực ngã vào sofa làm nũng.
Còn giả vờ rên rỉ nói: "Ối, bị mắng rồi, tim đau quá."
Hứa Du Thiêm liếc nhìn Tân Niệm một cái, rồi nhướn mày nói với Úc Duy Duy: "Vậy để tớ xoa cho cậu nhé?"
"Không cần." Úc Duy Duy bĩu môi từ chối, rồi bật dậy ngồi thẳng lại.
Nghe Úc Duy Duy từ chối dứt khoát lưu loát, Hứa Du Thiêm khẽ mím môi, trong mắt chợt lóe lên vẻ thất vọng.
Tân Niệm nhìn thấy, phỏng chừng ai đó sắp không kìm nén được nữa rồi, chậc, đến lúc đó cái cảnh tượng đó, nghĩ thôi đã thấy náo nhiệt rồi.
Với cái tính nháo nhào của Úc Duy Duy, nếu cô biết Hứa Du Thiêm thích mình, chắc chắn sẽ ầm ĩ gà bay chó sủa.
Nhưng Tân Niệm nhìn rõ, Úc Duy Duy không đấu lại Hứa Du Thiêm đâu, cuối cùng nhất định là sẽ khuất phục thôi.
Cho nên cô không hề nhắc nhở gì, dù sao cũng vô ích. Tân Niệm nghĩ đến một hình ảnh nào đó trong tương lai, bật cười.
Tương lai cũng như Tân Niệm dự liệu.
Hứa Du Thiêm có một lần rốt cuộc không nhịn được, giữ Úc Duy Duy lại hôn một cái, nói với Úc Duy Duy rằng, hắn thích cô từ lâu rồi.
Úc Duy Duy kinh ngạc như bị sét đánh, buột miệng thốt ra: "Tớ coi cậu là anh em, mà cậu lại muốn ngủ tớ?"
Hứa Du Thiêm vẻ mặt đầy hắc tuyến.
Khụ, lạc đề rồi.
Dư mụ mụ bưng hoa quả đến rồi, Tân Niệm và Úc Duy Duy nhào tới đáng thương kêu một tiếng: "Dư di ~"
"Sao vậy hai đứa?" Dư mụ mụ nhìn hai người mắt ngấn lệ, mẫu tính đại phát.
Hứa Du Thiêm buông tay, "Bị kích thích ạ."
Dư mụ mụ cũng nghe một câu nửa lời, kết hợp trên dưới liền hiểu ra.
Dư mụ mụ dở khóc dở cười, chuyện tình cảm là không thể ép buộc mà...