Chương 17: Tô Qua
Tô Qua cũng không biết bản thân vô tâm vô phế hay là tin tưởng Dư Yên họ đến mức nào.
Tóm lại, hắn thoạt nhìn khá trấn định, thậm chí còn có thể an ủi Dư mụ mụ.
"Dư mụ mụ, người đừng lo lắng, không có việc gì đâu ạ. Đại Ma Đầu cùng Dư ba ba rất lợi hại mà." Tô Qua mở to đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Dư mụ mụ.
Dư mụ mụ nghe Tô Qua nói vậy, tâm tình khẩn trương cũng vơi đi phần nào, bật cười thành tiếng.
Cũng không biết đứa nhỏ này lấy đâu ra sự tin tưởng lớn đến vậy.
Dư mụ mụ lắc đầu, thôi thì cứ vậy đi, lo lắng cũng chẳng giải quyết được gì.
Tô Qua thấy Dư mụ mụ mỉm cười, hắn cũng ngốc nghếch cười theo.
Không biết đến bao giờ Đại Ma Đầu họ mới có thể trở về, Tô Qua nghĩ cách đánh lạc hướng sự chú ý của Dư mụ mụ.
Có chuyện để làm thì sẽ không suy nghĩ lung tung nữa.
"Dư mụ mụ, hay là chúng ta cùng xem xem mạt thế trông như thế nào đi, để còn thích ứng trước một chút."
Tô Qua đề nghị, bọn họ không ra ngoài, nhưng có thể nhìn ra ngoài qua cửa sổ, xem xem tang thi thật sự trông như thế nào.
Dư mụ mụ gật đầu đồng ý, nàng cũng không thể ngăn cản.
Thế là Tô Qua cùng Dư mụ mụ hé mở cửa sổ, cẩn thận xoa xoa tay, rình coi bên ngoài.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, Tô Qua cùng Dư mụ mụ đều tái mét mặt mày.
Tang thi ở bên ngoài phòng không nhiều, chỉ có mấy xác tang thi mà Dư Yên họ đã giết trước đó nằm ngổn ngang ở đó.
Tang thi vốn dĩ đã có bộ mặt hung tợn, nay lại bị biến dị, mức độ hư thối của thi thể cũng không quá nghiêm trọng.
Xét về bề ngoài, xem ra vẫn có thể nhận ra dáng dấp con người.
Nhưng dù sao chúng cũng có khuôn mặt đáng ghê tởm, đôi mắt trống rỗng, sắc mặt xanh đen, còn thường xuyên phát ra những âm thanh "ôi ôi".
Thi thể của chúng giờ đây bị chia lìa, óc, tay chân cụt lủng vương vãi khắp nơi, thật sự giống như địa ngục.
Không nằm ngoài dự đoán, cả hai người chạy vội vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Thật ra đây chỉ là những hình ảnh nguyên thủy nhất, họ còn chưa thấy cảnh tang thi ăn thịt người đâu, cảnh tượng đó còn kinh khủng hơn nhiều.
Nhưng bọn họ không rảnh bận tâm nhiều đến vậy, chỉ riêng những hình ảnh này thôi họ đã chịu không nổi rồi, đừng nói đến những thứ ghê tởm hơn.
Sau khi nôn xong, cả hai người bình tĩnh lại được một chút.
Dù sao cũng chỉ là xem từ xa, có bị chấn động, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Tô Qua và Dư mụ mụ ngồi ở phòng khách để hồi phục tinh thần, đột nhiên, Tô Qua đứng phắt dậy.
"Không được, ta phải xem lại, xem đến khi nào không còn buồn nôn nữa thì thôi."
Thật ra Tô Qua có tư tâm, hắn khăng khăng muốn thích ứng như vậy, cũng bởi vì hắn muốn được cùng Dư Yên ra ngoài.
Về bản chất, Tô Qua không chỉ là Tiểu Khóc Bao, mà còn là một Tiểu Khóc Bao thích bám người nữa.
Hắn không hề muốn phải xa rời Dư Yên chút nào.
Việc để Dư Yên ở lại căn cứ, vĩnh viễn không được ra ngoài là điều không thể.
Do đó, biện pháp tốt nhất chính là hắn phải đi cùng Dư Yên ra ngoài.
Nhưng Tô Qua lại không hề nghĩ đến việc bên ngoài nguy hiểm đến mức nào, một người tay trói gà không chặt như hắn, liệu có cản trở không, liệu có gặp nguy hiểm gì không, vân vân và vân vân.
Tóm lại, Tô Qua có một sự tự tin đến kỳ lạ đối với bản thân và Dư Yên.
Hắn luôn cảm thấy Dư Yên có thể bảo vệ tốt cho hắn, hơn nữa sau này hắn cũng có thể bảo vệ cho Dư Yên.
Tô Qua có một loại trực giác mãnh liệt như vậy, và sự thật sau này cũng chứng minh rằng, hắn đã đúng.
"Tiểu Qua, nếu con chịu không nổi thì đừng ép bản thân, cứ từ từ thôi." Dư mụ mụ không khuyên can Tô Qua.
Đứa nhỏ này trông thì mềm mại, dễ thương, nghe lời, nhưng thực ra cũng có chính kiến của riêng mình.
Cho nên Dư mụ mụ cũng không nói gì nhiều, hắn vui vẻ là được rồi.
"Vậy ta đi nấu cơm đây, lát nữa Tiểu Yên họ trở về chắc cũng đói bụng rồi." Dư mụ mụ lẩm bẩm.
Nàng cũng không biết Dư Yên họ đến bao giờ mới về, nhưng cứ chuẩn bị cơm trước thì cũng không sai.
Giết tang thi chắc hẳn là việc hao tổn thể lực lắm đây.
Dư mụ mụ đi nấu cơm, Tô Qua vẫn kiên trì ở đó xem tang thi.
Mười phút, hai mươi phút, ba mươi phút, cuối cùng, Tô Qua không nhịn được nữa, lại chạy vào nhà vệ sinh nôn một trận.
Hắn cũng không biết mình đã nôn bao nhiêu lần, nhưng việc kiên trì được ba mươi phút đã là thành tích tốt nhất của hắn rồi.
Tô Qua đã nôn đến mức không còn gì để nôn, chỉ còn những cơn nôn khan.
Dư Yên vừa về đến nhà, đã thấy Tô Qua nằm thoi thóp trên ghế sa lông.
Dư Yên nhanh như chớp chạy tới ôm lấy Tô Qua, "Sao vậy, có phải bị tang thi dọa rồi không?"
Căn nhà này tang thi không vào được, nàng cũng biết Tô Qua tuyệt đối sẽ không lỗ mãng chạy ra ngoài, cho nên chỉ có thể là do bị giật mình.
Vốn Dư Yên định bế Tô Qua kiểu công chúa, nhưng Tô Qua cảm thấy như vậy nói chuyện không tiện, liền đổi thành kiểu bám như con lười, hai chân quấn quanh hông Dư Yên.
Tô Qua vùi đầu vào cổ Dư Yên, đáng thương nói, "Tang thi đáng ghét quá à."
Tô Qua, người vừa nãy còn rất kiên cường, vừa nhìn thấy Dư Yên đã òa khóc, "Có phải ta vô dụng lắm không?"
Hắn đã nhìn lâu như vậy rồi, mà vẫn thấy ghê tởm.
Tô Qua vùi đầu vào người Dư Yên nức nở, khiến Dư Yên đau lòng vô cùng.
"Đâu có, Tiểu Khóc Bao của ta giỏi nhất mà. Ngoan, đừng khóc nữa."
Dư Yên ôm Tô Qua đi đi lại lại, còn thường xuyên vỗ lưng, trấn an hắn.
Nghe thấy tiếng động, Dư mụ mụ đi ra.
Úc Duy Duy gãi đầu, hỏi Dư mụ mụ xem Tô Qua bị làm sao vậy.
Tô Qua thì hay nhõng nhẽo, nhưng cũng không đến mức nhát gan như vậy chứ, lại còn bị dọa cho khóc nữa.
Dư mụ mụ thở dài, trong lòng Tô Qua vẫn còn chút hiếu thắng.
Dư mụ mụ kể cho họ nghe chuyện Tô Qua hôm nay cứ nhìn chằm chằm vào tang thi, còn nôn ra rất nhiều lần.
Úc Duy Duy lè lưỡi, đây là tự ngược đãi mình mà.
Nàng còn thấy tang thi cay mắt nữa là, chẳng dám nhìn nhiều, cứ xông lên là chặt, tốc chiến tốc thắng.
Sau khi trút hết cảm xúc, Tô Qua ngại ngùng muốn xuống khỏi người Dư Yên, thật là mất mặt quá đi, huhu.
Tô Qua ngước mặt lên trời, che mặt lại.
Dư Yên cũng nghe thấy những lời Dư mụ mụ nói, đau lòng vô cùng.
Giờ thấy Tô Qua khóc xong, bộ dạng xấu hổ như vậy, Dư Yên chỉ biết lắc đầu thở dài.
Haiz, mình đã chọn người ta rồi, dù ngốc nghếch cũng phải cưng chiều thôi.
Dư Yên hôn lên đôi mắt Tiểu Khóc Bao đã sưng húp vì khóc, rồi mới nói, "Có thể từ từ thích ứng mà, không cần phải vội, chúng ta còn thời gian."
"Ừm, biết rồi ạ." Tô Qua ôm cổ Dư Yên, hối lỗi gật đầu.
Là hắn đã quá nóng vội.
Tô Qua thấy Dư Yên mỉm cười, liền vội nói, "Không được cười chê ta đâu đó."
"Được được được, không cười, không cười mà." Dư Yên ngoan ngoãn đáp ứng.
Tô Qua và Dư Yên hai người ân cần trò chuyện với nhau.
Tô Qua hỏi Dư Yên có bị thương không, tình hình bên ngoài thế nào, vân vân, thể hiện đầy đủ thuộc tính lắm lời của mình.
Dù Tô Qua hỏi gì, Dư Yên cũng đều nhất nhất trả lời.
Đối với Tô Qua, Dư Yên luôn nhẫn nại như vậy.
Tân Niệm họ thấy Tô Qua không sao rồi, liền muốn đi tắm.
Chậc, thật là cả người khó chịu quá đi.
Họ đi lại thu hút sự chú ý của Tô Qua, Tô Qua nhìn thấy bộ quần áo bẩn thỉu của họ.
Ghê ~ dơ quá à, Tô Qua lộ vẻ mặt ghét bỏ.
"Sao quần áo ngươi sạch sẽ vậy?" Tô Qua nghiêng đầu nhìn Dư Yên, vô tình lộ vẻ đáng yêu.
"Ngốc, tại vì ta lợi hại đó." Dư Yên véo véo chiếc mũi tinh xảo của Tô Qua.
"Tự kỷ, xí." Tô Qua bĩu môi với Dư Yên.
"Ta nói sự thật mà." Dư Yên kéo Tô Qua vào lòng, chọc vào hông, cù lét hắn.
Dư Yên cù cho Tô Qua chạy trối chết, cười khanh khách không ngừng.
Hai người chơi đùa vui vẻ, trong phòng toàn là tiếng cười trong trẻo của Tô Qua.
Dư mụ mụ đang nấu cơm trong bếp nghe thấy tiếng cười của Tô Qua, trên môi nở một nụ cười ấm áp.
Dù là mạt thế, họ vẫn hạnh phúc như vậy, phải không?...