Chương 19: Bán Manh Trang
Dư mụ mụ vẫn không biết Dư Yên cùng Tô Qua đang nói thầm chuyện gì, bà mở to đôi mắt ửng đỏ nhìn hai người bàn luận xôn xao.
Một lát sau, Dư mụ mụ thấy Tô Qua che tai bỏ chạy thục mạng.
???
Dư mụ mụ ngơ ngác, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Ngay sau đó, Dư Yên cười gian xảo bước tới.
"Mẹ, mẹ cứ chờ mà xem."
"Xem cái gì?" Dư mụ mụ vẫn ngây ngô hỏi lại.
Cũng không thể trách Dư mụ mụ không mảy may nghi ngờ, thật ra là Tô Qua đã trưởng thành, không còn muốn mặc những bộ quần áo có đuôi kia nữa.
Hồi đó, Dư mụ mụ còn thất vọng mất một thời gian dài.
Dư Yên từ nhỏ đã nghịch ngợm, lại không thích ăn diện, khiến tâm hồn thiếu nữ của Dư mụ mụ không có chỗ nào để đặt.
Mãi đến sau này, Dư mụ mụ mới chuyển ánh mắt sang Tiểu Tô Qua, cậu bé lúc nào cũng ngơ ngơ ngác ngác.
Tiểu Tô Qua rất thích Dư mụ mụ cho cậu mặc những bộ quần áo thú cưng đáng yêu, vì thế hai người nhanh chóng đạt thành hiệp nghị.
Vậy nên, trong nhà vẫn còn một đống lớn ảnh chụp Tô Qua hồi nhỏ mặc quần áo dễ thương.
"Khụ khụ khụ, tôi thật sự phải mặc cái này sao?" Tô Qua thò đầu vào hỏi.
Dư Yên cùng Dư mụ mụ đồng thời nhìn về phía cửa.
Đó là cái đầu nhỏ xù xì của Tô Qua, trên đầu còn có hai cái sừng non bé xíu.
Tô Qua vốn dĩ đã có vẻ ngoài dễ nhìn, ngũ quan tinh xảo.
Mặc thêm bộ đồ này, kết hợp với đôi mắt to tròn, hàng mi dài cong vút, cùng đôi môi hơi hờn dỗi, lập tức đốn gục trái tim của Dư mụ mụ và Dư Yên.
Ôi mẹ ơi, đáng yêu quá đi mất!
Dư mụ mụ và Dư Yên đang điên cuồng "spam" trong lòng.
"Mau vào đi con." Dư Yên và Dư mụ mụ thúc giục.
Mới nhìn thấy cái đầu thôi đã đáng yêu như vậy rồi, nếu nhìn thấy toàn bộ thì còn thế nào nữa?
Ánh mắt Dư Yên và Dư mụ mụ lấp lánh như sao trời.
Tô Qua thấy ánh mắt mong chờ của hai người, cậu cắn môi rồi bước vào.
Thật ra, cậu vẫn rất thích những bộ quần áo này, nhưng cậu đâu còn là trẻ con nữa.
Cậu luôn cảm thấy mặc những bộ quần áo này sẽ bị người khác chê cười, nhưng nếu họ thích như vậy, thì cậu cứ mặc thôi.
Dư Yên không kiềm chế được, cô bật dậy ngay lập tức, "Nhanh cho tôi sờ một cái."
Dư Yên vừa nói vừa chạy tới kéo cái đuôi của Tô Qua, còn trêu chọc cậu.
Dư mụ mụ vẫn đang đứng bên cạnh nhìn, Tô Qua xấu hổ đến mặt đỏ bừng, lắp bắp nói, "Cậu đừng như vậy."
Lúc này, Dư mụ mụ cũng bắt đầu hành động, bà ra sức xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Qua.
Tô Qua mặt mày tái mét, không còn gì luyến tiếc, chẳng lẽ không thể bỏ qua cho mặt cậu sao? Họ muốn xoa mặt cậu đến hỏng mất à!
Một lúc sau, Dư Yên và Dư mụ mụ cuối cùng cũng thỏa mãn, chịu buông tha cho Tô Qua.
Nhưng Dư Yên lại đưa ra một yêu cầu quá đáng hơn, "Tiểu Khóc Bao, tôi muốn xem cậu nhảy, chính là kiểu nhảy hồi trước ấy."
Dư Yên đang nói đến điệu nhảy con thỏ vặn mông mà trẻ con hay nhảy.
Trước kia Tô Qua thường xuyên nhảy điệu này.
Dư mụ mụ cũng phấn khích hô lên, "Tiểu Qua, mẹ muốn nghe con hát."
Ừm… Tô Qua trông thì mềm mại dễ thương, giọng nói cũng ngọt ngào dễ nghe.
Nhưng Tô Qua dùng thực tế để chứng minh rằng, không phải cứ có vẻ ngoài xinh xắn, giọng hát êm ái là sẽ hát hay.
Tô Qua bị chứng "ngũ âm bất toàn", cậu hát, tuy không đến mức thảm họa như tai nạn giao thông, nhưng thật sự rất…khôi hài.
Phải công nhận rằng, người có giọng hát hay, dù có hát lạc điệu thì vẫn rất khôi hài, chứ không khiến người ta muốn bỏ chạy.
Tô Qua cứ tưởng chỉ cần mặc bộ bán manh trang là đủ rồi, ai ngờ họ còn đòi hỏi nhiều thứ đến vậy.
Tô Qua bĩu môi, còn bắt cậu hát, rõ ràng biết cậu hát không hay.
"Tiểu Khóc Bao, nhảy trước đi, nhảy xong rồi hát, được không? Nha nha nha." Dư Yên ôm Tô Qua lắc qua lắc lại, tung ra chiêu làm nũng sát thủ.
Tô Qua bất đắc dĩ thở dài, một người già, một người trẻ, ai cũng trẻ con như nhau.
"Nhưng mà điệu nhảy đó ấu trĩ lắm rồi, từ mười năm trước cơ. Với lại tôi hát toàn bị lạc giọng, hay là đừng hát được không?"
Tô Qua cũng bắt đầu giở trò làm nũng, hòng trốn tránh yêu cầu của hai người phụ nữ này.
"Không được!" Dư Yên và Dư mụ mụ thẳng thừng từ chối.
Phải biết rằng, Tô Qua khó khăn lắm mới chịu mặc một lần bán manh trang, bỏ lỡ lần này thì ai biết đến bao giờ mới có lần sau.
Không được, hát với nhảy, cái nào cũng không thể thiếu.
Tô Qua đấu với Dư Yên và Dư mụ mụ, Tô Qua thảm bại.
Vậy là Tô Qua bắt đầu chấp nhận số phận, bắt đầu nhảy múa.
Mông vặn sang trái, rồi lại vặn sang phải, cái đuôi cũng theo đó mà lắc lư loạn xạ.
Tay chống nạnh, gật gật đầu, xoay một vòng…
Tô Qua cố nén xấu hổ, cậu rất nghiêm túc biểu diễn.
Mắt cậu không dám nhìn lung tung, sợ nhìn thấy ánh mắt buồn cười của hai người kia, cậu sẽ không diễn nổi nữa mất.
Vì thế, Tô Qua bỏ qua một cách hoa lệ hành vi phạm tội của Dư Yên.
Dư Yên đang làm gì vậy?
Dư Yên đang lén lút dùng điện thoại quay phim.
Dư Yên vừa quay vừa làm bộ như không có chuyện gì, nếu Tô Tiểu Khóc Bao mà biết, cậu chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.
Cho nên, sau này khi Tô Qua vô tình nhìn thấy đoạn video này trên điện thoại của Dư Yên, ngoài việc không thể tin được, cậu còn cảm thấy xấu hổ đến giận dữ.
Tại sao lại có cái video này? Cái dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu của cậu đều bị ghi lại hết rồi.
Tô Qua vô cùng tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Ừm… Dư Yên đồng chí bị đuổi ra khỏi phòng, cô đơn ngủ một mình một đêm.
Còn về việc cuối cùng Dư Yên đồng chí đã làm thế nào để được Tô Tiểu Khóc Bao tha thứ?
Thì hãy đi hỏi Dư Yên đi, Phật nói, không thể nói, không thể nói.
Tô Qua giằng co mấy tiếng đồng hồ, vừa hát vừa nhảy, cuối cùng cũng khiến hai vị "nữ vương" đại nhân hài lòng.
Tô Qua được đặc xá, cậu nhanh như chớp bỏ chạy, cậu sợ mình chậm chân một chút là sẽ bị lôi lại chụp ảnh.
Nhân lúc Dư Yên và Dư mụ mụ chưa kịp nhớ ra chuyện chụp ảnh, Tô Qua nhanh chóng tẩu thoát.
Tuyệt đối không thể để lại cái "hắc lịch sử" này, "hắc lịch sử" của cậu đã nhiều lắm rồi.
Tô Qua nắm chặt tay.
Trong phòng, Dư Yên và Dư mụ mụ đã cười đến đau cả bụng.
Chỉ có thể nói Tô Qua đồng chí, cậu quá ngây thơ rồi.
Họ đâu có nhớ đến chuyện chụp ảnh, bởi vì đã có video rồi mà, chụp hay không chụp cũng đâu có quan trọng, ha ha ha ha ha.
Dư mụ mụ cũng muốn một bản ghi hình của Tô Qua, nhưng bị Dư Yên dùng lời lẽ chính nghĩa từ chối.
"Đây là đối tượng của con, cho mẹ xem một lần là được rồi, mẹ còn muốn giữ lại xem bao nhiêu lần nữa? Con không cho. Nếu mẹ muốn, mẹ bảo bố cũng mặc một bộ bán manh trang rồi quay lại đi."
Dư Yên nói xong liền bỏ chạy, Tiểu Khóc Bao của cô đáng yêu như vậy, cô mới không nỡ cho người khác xem đâu.
Ngay cả mẹ cô cũng không được!
Bị bỏ lại, Dư mụ mụ chỉ biết cười méo xẹo, cái con bé này đúng là...
Tô Qua cũng là do bà nhìn lớn lên, chẳng khác nào con trai mình, bà xin một đoạn ghi hình thì có sao?
Con bé này tính chiếm hữu cao quá, y hệt bố nó.
Nhưng mà, bảo bố của Dư Yên mặc một bộ bán manh trang?
Ừm, cái này có thể cân nhắc, Dư mụ mụ gật gù quyết định.
Dư mụ mụ vừa nghĩ đến việc có thể có được hình ảnh bán manh của vị thiếu tướng nổi danh nào đó, bà liền hưng phấn không thôi.
Không được, bà nhất định phải làm, sao trước kia bà không nghĩ ra nhỉ, thật là quá sai lầm.
Dư mụ mụ hoàn toàn không nghĩ đến việc Dư ba ba có đồng ý hay không, dù sao Dư mụ mụ có đủ thủ đoạn để khiến ông ngoan ngoãn nghe theo.
Suy cho cùng, vị mỗ thiếu tướng kia luôn luôn hữu cầu tất ứng với bà, ha ha ha ha.
Và đêm đó, Dư mụ mụ chìm vào giấc ngủ ngon lành trong mộng tưởng tươi đẹp.
Còn tại M huyện, Dư thiếu tướng hắt xì một cái thật to…