Chương 05: Tình huống
"Chúng ta thật may mắn, sau mạt thế, chúng ta đều thức tỉnh dị năng. Hai người các ngươi là Hỏa hệ, A Thiêm là Phong hệ." Dư Yên nói xong, lại quay đầu hướng Tô Qua nói: "Tiểu Khóc Bao, ngươi cũng có dị năng, là Thủy hệ."
"Thật sao?" Đám người kia phát ra tiếng kinh hô, quả là quá thần kỳ.
"Các ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm. Sinh tồn ở mạt thế không hề dễ dàng, mà lòng người thì khó lường. Các ngươi à, vẫn là nên gia tăng chú ý."
Dư Yên có chút bất đắc dĩ. Nàng là người trùng sinh, đối với mạt thế đã muốn thích ứng tốt, nhưng sự tàn nhẫn của mạt thế, bọn họ còn phải trải qua một lần nữa.
"Ừ, biết rồi." Họ cùng nhau phụ họa. Mạt thế mà, nghĩ thôi cũng đủ biết là nguy hiểm.
"Việc ta bảo các ngươi đi thu mua đồ đạc, làm thế nào rồi?" Dư Yên chuyển đề tài.
"Đã phân phó đi xuống rồi." Hứa Du Thiêm trả lời.
"Vậy là tốt rồi. Không gian của ta rất lớn, tận lực thu mua nhiều vào, đặc biệt là xăng và vũ khí. Những thứ khác, chúng ta có thể đợi sau mạt thế rồi thu cũng không sao."
"Ừ."
"Được, các ngươi về trước đi, chuyện ta trùng sinh đừng nói ra. Nhưng chuyện mạt thế hai tuần lễ sau sẽ ập đến, việc này nhớ phải nói. Bất quá, cha ta hẳn là đã nói với người trong nhà các ngươi rồi."
"Tốt, chúng ta biết." Ba người trầm trọng ra ngoài, không còn vẻ cợt nhả vừa rồi.
Nghĩ đến hình ảnh mạt thế trong điện ảnh, vật chất thiếu thốn, hoàn cảnh sinh tồn ác liệt, nhân tính đáng ghê tởm, còn có cả sự uy hiếp của tang thi, thật sự là một thử thách lớn đối với thần kinh và điểm mấu chốt của mỗi người.
Tân gia, Úc gia, Hứa gia đều là cùng một phe phái, lấy Dư gia cầm đầu.
Những người nắm quyền của ba nhà đều là tâm phúc hậu đại của ông nội Dư gia. Sau này, dưới sự giúp đỡ của Dư gia, họ dần lớn mạnh thành gia tộc, nhưng vẫn lấy Dư gia làm chủ, nghe theo sai khiến.
Cho nên, từ nhỏ các nàng đã được đặt ở cùng nhau bồi dưỡng tình cảm, tất nhiên là có thể tin tưởng lẫn nhau.
Nhưng nhân đinh một phái này của họ lại tiêu điều, không bằng một phái của Liên gia.
Dư gia là vì mẹ của Dư Yên thân thể không tốt, chỉ có thể sinh một người con.
Mẹ của Tân gia bị bệnh ung thư, sớm qua đời, chỉ kịp để lại một mình Tân Niệm.
Về phần Úc gia, mẹ của Hứa là quân y, công việc bận rộn, không rảnh sinh thêm một người con.
Mẹ của Hứa gia thì mang thai lần hai, không cẩn thận bị sảy thai, bị thương thân thể, lại tích tụ trong lòng, không mấy năm cũng qua đời.
Cho nên, cả bốn người họ đều là con một. May mắn là ba cô gái họ đều không chịu thua kém, các phương diện đều không thua gì nam sinh, nhất là Dư Yên.
Không biết bao nhiêu nam sinh đã từng là bại tướng dưới tay nàng, cũng chỉ có Liên gia đại thiếu gia mới có thể cùng nàng đối đầu.
Về phần Tô gia, ba của Tô Qua và Dư Ba là bạn thân chí cốt, nhà hai người lại ở đối diện nhau.
Nhưng ba mẹ của Tô Qua đều hy sinh trong một lần hành động bảo vệ thủ lĩnh quốc gia. Chỉ để lại Tô Qua còn nhỏ tuổi cùng ông nội Tô gia tuổi cao.
Sau này, ông nội Tô gia qua đời vì bệnh, từ đó Tô gia chỉ còn lại một mình Tô Qua. Hơn nữa, tính tình của Tô Qua cũng không chống đỡ nổi Tô gia, Tô gia cứ như vậy mà tan rã.
Bất quá, công tích mà Tô gia để lại cũng đủ che chở cho Tô Qua. Đáng tiếc, sau này gặp mạt thế, quốc gia cũng không rảnh bận tâm đến đứa con mồ côi của Tô gia.
Dư Yên thở ra một hơi. Đời trước, nàng cũng không có kinh nghiệm gì trong mạt thế, không biết thực lực của tang thi ra sao, hơn nữa dị năng ban đầu của nàng cũng rất yếu.
Cho nên, nói đến cùng, vẫn là do nàng đời trước không chú ý chăm sóc Tô Qua, khiến cậu chết trong tay những kẻ tham lam, chứ không phải do tang thi.
Bất quá, bây giờ nàng có lòng tin có thể giúp mọi người sống tốt. Nàng có kinh nghiệm của đời trước, lại thêm cả dị năng không gian để trữ đồ.
Hơn nữa, mạt thế không phải là vĩnh cửu, không khủng khiếp như những gì miêu tả trong điện ảnh và tiểu thuyết.
Ít nhất, tang thi có thể bị tiêu diệt hết, đương nhiên, cái giá phải trả cũng rất lớn.
Hơn nữa, Trái Đất điêu tàn cần một thời gian rất dài để khôi phục nguyên khí, những môi trường khắc nghiệt vẫn sẽ đe dọa sự sinh tồn của nhân loại.
Đôi khi nàng tự hỏi có phải Trái Đất đang phải gánh một gánh nặng quá lớn hay không, cả về dân số lẫn áp lực môi trường.
Cho nên, mới có chuyện mạt thế này, chung quy mạt thế sẽ đào thải phần lớn nhân loại. Như Z quốc, chỉ trong thời gian ngắn ngủi tám năm, từ hơn mười mấy vạn dân cư giảm mạnh xuống còn gần mười vạn.
Thời điểm nàng chết là năm thứ tám của mạt thế, mà lúc này mạt thế cũng gần kết thúc.
Bởi vì nàng đã cùng Tang Thi Vương cuối cùng của mạt thế đồng quy vu tận.
Khác với tiểu thuyết, tang thi không thể sinh sản không ngừng. Ban đầu, tang thi có thể đồng hóa người bị cắn thành tang thi.
Nhưng, đại khái vào năm thứ tư của mạt thế, tang thi dần mất đi chức năng này.
Có lẽ là do thể chất của con người dần quen với virus mạt thế, có sức đề kháng nhất định với virus tang thi.
Cho nên, tang thi bình thường đến trung kỳ của mạt thế không còn gây ra mối đe dọa lớn đối với con người, chúng chỉ có thể cắn chết người, chứ không thể tạo ra thêm nhiều tang thi.
Trừ phi là tang thi cao cấp, nhưng số lượng tang thi cao cấp chung quy rất ít.
Bởi vậy, về mặt lý thuyết, tang thi có thể bị tiêu diệt hết, và sau này họ đã làm được điều đó.
Cho nên, sau khi nàng chết, mọi người chỉ cần tốn thời gian từ từ tiêu diệt hết tang thi bình thường, về sau sẽ không còn tang thi nữa.
Nghĩ đến đây, áp lực của Dư Yên không còn quá lớn, chỉ cần bảo vệ tốt Tô Qua của nàng là được.
Nàng đã muốn nhờ ông nội và cha báo cáo với quốc gia, quốc gia sẽ nhắc nhở dân chúng chuẩn bị sẵn sàng trước.
Đến lúc đó, có thể sống sót được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, chung quy nàng cũng không thể cứu hết được tất cả, xem tình hình mà quyết định thôi.
Hơn nữa, điều đáng sợ nhất của mạt thế là nhân tính.
Mạt thế kích phát ác niệm trong lòng rất nhiều người, các quan niệm đạo đức luân lý sụp đổ, lại không có luật pháp trói buộc, cho nên người ta sẽ làm ra rất nhiều chuyện điên rồ.
Mà số lượng nhân loại giảm xuống nhanh như vậy, thực chất là do con người tự giết hại lẫn nhau nhiều hơn, tang thi chỉ là thứ yếu.
"Đại Ma Đầu, ngươi..." Tô Qua vẫn còn có chút rầu rĩ không vui.
Trong lòng hắn, Dư Yên là người lợi hại nhất, hắn không thể chấp nhận được việc Dư Yên chết. Cũng giống như việc Dư Yên không chấp nhận được việc Tô Qua chết, họ đều ỷ lại vào nhau như vậy.
"Được rồi, đừng nghĩ những chuyện lung tung đó nữa, về sau ta sẽ không sao đâu, ngươi phải tin ta, ừ?"
Dư Yên và Tô Qua đầu đâm vào nhau, như hai chú động vật nhỏ sưởi ấm cho nhau, ấm áp vô cùng.
"Được rồi." Tô Qua cố gắng tin tưởng. Bây giờ Đại Ma Đầu đã nắm giữ tiên cơ, sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện như vậy nữa.
Hơn nữa, sau này hắn cũng sẽ bảo vệ cô ấy, Tô Tiểu Khóc Bao thầm quyết định.
Nếu Dư Yên biết Tô Qua đang nghĩ gì, phỏng chừng sẽ vừa khóc vừa cười mất.
Không biết nên cảm động trước tấm lòng của Tô Qua, hay nên cười cậu không biết tự lượng sức mình nữa.
Chung quy Tô Qua từ nhỏ đã thân thể yếu đuối dễ ngã, lại còn hay rơi nước mắt.
Việc Dư Yên đặt cho Tô Qua cái ngoại hiệu Tiểu Khóc Bao, thật là quá phù hợp rồi. Đương nhiên, việc Tô Qua gọi Dư Yên là Đại Ma Đầu cũng là danh xứng với thực.
"Vậy ngươi đi ăn cơm cùng ta đi, ta rất đói." Khi trùng sinh trở lại nàng đang bị sốt, ăn được không nhiều, nhưng hiện tại cảm mạo đã khỏi hẳn rồi.
Mà từ mạt thế trở về, nàng rất thèm thuồng những món ăn. Hơn nữa, nàng đã nhiều năm không được cùng Tô Qua ăn cơm chung với nhau...