Chương 53: Thu thập
"So với mấy cái này thì sao, xinh đẹp hơn không?" Vị lão đại kia ngả ngớn, tay sờ soạng mấy nữ nhân xích thân lỏa thể, sắc mặt mị mị hỏi.
Bình thường đám nam nhân nhìn chằm chằm mấy nữ nhân này không rời mắt, giờ phút này lại nhìn không chớp mắt vào lão đại.
"Lão Đại, một trời một vực, làm sao so được."
Người đàn ông này cố ý giật dây lão Đại của hắn cũng là có nguyên nhân.
Mấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp muốn giữ lại cho mấy người có dị năng kia, còn lại thì cho bọn hắn.
Nếu lão đại mà thu hết mấy người phụ nữ kia, thì mấy cái này chẳng phải là của bọn họ sao?
Nói thế nào cũng có thể nếm đồ tươi mới a.
Đương nhiên, tâm tư này tự nhiên hắn không thể nói ra, trên mặt vẫn tỏ vẻ là vì lão Đại tốt.
Bọn họ lão Đại nam nữ đều ăn đâu!
"A, vậy thì để lão tử đi xem một chút, đi." Đầu lĩnh lão Đại dẫn theo người đi tìm tra.
Bọn họ thế tới hung hăng, còn chưa tới cửa, Dư Yên đã dừng chiếc đũa.
"Tìm tới rồi, trước đừng ăn nữa."
Dư Yên bảo mọi người đứng lên trước, sau đó đem đồ ăn đều thu vào trong không gian, tránh lát nữa đánh nhau đụng ngã chúng nó.
Dư Yên vừa mới dẹp xong mọi thứ, bọn họ đã tới cửa.
"Ơ, mỹ nhân nhóm, chờ ta sao." Vừa đối mặt, lão Đại kia liền tâm viên ý mã.
Chậc, phong cách đa dạng, dáng người nóng bỏng, mỗi người đều là cực phẩm a.
Cái kia tiểu bạch kiểm cũng không tệ, chơi lên khẳng định rất sướng.
Hắn đã muốn khẩn cấp muốn đem bọn họ bỏ vào trong túi rồi, ha ha.
Mọi người bị ánh mắt ghê tởm của hắn quét một vòng, đều muốn phun ra.
Hứa Du Thiêm nổi giận, một đạo phong nhận chém tới, lão Đại kia không hề phòng bị.
Không kịp tránh, lập tức bị đánh trúng hai mắt, máu chảy như suối.
"A, không chịu nổi một kích." Hứa Du Thiêm cười lạnh, loại hàng này mà cũng dám mơ ước người của bọn họ.
Lão Đại kia cũng là kẻ hung hãn, bị đánh trúng hai mắt, trừ lúc đầu đau kêu.
Bây giờ lại còn có thể tỉnh táo lại.
Có một người chạy ra ngoài, đoán chừng là đi gọi cứu viện.
Lão Đại kia cũng chỉ mang theo vài người tới đây thôi, đoán chừng là tự cao thực lực, không ngờ gặp phải khắc tinh.
"Người trẻ tuổi, chỉ là đánh lén thành công mà thôi, kiêu ngạo cũng quá sớm rồi."
Lão Đại kia cười âm lãnh một tiếng, "Hôm nay, các ngươi ai cũng đừng hòng chạy thoát!"
Vừa dứt lời, cứu binh của hắn liền đến.
"Lão Đại."
Đám dị năng giả của hắn đều đến, người thường cũng tới không ít, chỉ còn sót lại mấy cái ở bên kia trấn thủ.
"Bắt hết bọn chúng cho ta."
Tân Niệm, Úc Duy Duy cùng Hứa Du Thiêm ba người ăn ý tiến lên.
Lăng Thần Diệp do dự một chút, cũng bước lên một bước, nhưng hắn còn muốn bảo vệ vợ con, không thể cách họ quá xa.
"Mấy người các ngươi đều lại đây, đứng sau lưng ta. Lăng đội trưởng, anh cứ yên tâm xông lên đi."
Dư Yên đầu tiên ra hiệu vợ con Lăng Thần Diệp lại gần phía nàng, sau đó nói với Lăng Thần Diệp, bảo anh cứ yên tâm.
Lăng Thần Diệp gật đầu, tung người tiến vào, rơi vào giữa trận hỗn chiến.
Anh tuy chưa từng thấy Dư Yên ra tay, nhưng người lợi hại như vậy lại gọi nàng là lão Đại.
Nếu nói không có chút tài cán nào, anh cũng không tin, cho nên anh yên tâm tiến lên.
Hơn nữa, anh đã được họ cứu, họ lại đối xử tốt với cả nhà anh như vậy; thuận tình thuận lý anh đều nên tận tâm tận lực giúp đỡ.
Nhưng mà… ân, hình như anh suy nghĩ nhiều rồi.
Ba người Tân Niệm sức chiến đấu thật sự rất tốt, phối hợp lại ăn ý, đứng ở phía trước hình thành một đạo phòng tuyến, không để ai vượt qua một chút nào.
Ba đánh năm dị năng giả, họ ngược lại chiếm thế thượng phong.
Còn về phần anh, một dị năng giả, vậy mà đối phó với đám người bình thường kia lại có chút yếu, cảm thấy lực bất tòng tâm.
Trước kia anh tập thể hình, học qua một chút Taekwondo, thể trạng cường tráng.
Hơn nữa lại thức tỉnh dị năng, năng lực đại đại tăng cường.
Nhưng khi chống lại đám vong mệnh chi đồ này, anh vẫn cảm thấy lực bất tòng tâm.
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên anh giết người, có chút không xuống tay được.
Nếu không có Tân Niệm họ thường xuyên giúp đỡ, phỏng chừng anh sớm đã bị chém bị thương rồi.
Nhưng chỉ kiên trì một hồi, anh đã cảm thấy không ổn, thở hồng hộc như trâu.
Mà Hứa Du Thiêm bọn họ lại là hô hấp đều đặn, động tác thành thạo.
Nhưng đánh nhau lâu như vậy rồi mà vẫn chưa hạ được bọn họ, đây quả thật có chút không bình thường.
Sức chiến đấu của họ đúng là rất cao.
Nhưng mấy người này cũng thật khó đối phó, tay chân cũng không kém.
Lại một phen chém giết, cuối cùng ba người Úc Duy Duy cũng bắt được năm người kia.
Lúc này mồ hôi đã thấm ướt tóc mai của họ, quần áo cũng hơi xộc xệch.
Có người bị dị năng đối phương sượt qua, nhưng không sao, chỉ xước chút da thịt mà thôi.
Ngược lại năm người kia thảm hơn nhiều, ai nấy đều bị trọng thương, chỉ còn thoi thóp.
Thấy cả lão đại đã bị bắt, đám người bình thường kia thì bỏ chạy, kẻ thì đầu hàng.
Một hồi hỗn chiến cứ như vậy kết thúc.
"Hôm nay coi như chúng ta gặp hạn, các huynh đệ, ta đi trước một bước."
Lão Đại này ngược lại rất quyết đoán, biết Dư Yên bọn họ sẽ không tha cho hắn, liền tự kết liễu.
"Đại ca, Đại ca!" Mấy người còn lại đau khổ kêu gào, ngược lại có chút tình nghĩa huynh đệ.
Vốn muốn để Hứa Du Thiêm thẩm vấn mấy người kia, nhưng bọn họ cũng không có hứng thú, dứt khoát kết liễu bọn chúng.
Nhưng thẩm vấn đám người đầu hàng kia, lại biết được một vài chuyện.
Năm người này đều là trốn ra từ trong tù, trước kia là lính đánh thuê.
Sau này liên kết nhau đốt giết cướp bóc, không coi ai ra gì.
Sau khi thu nạp được nhiều đàn em thì càng nghiêm trọng hơn.
Chúng bá chiếm khu dịch vụ, cướp bóc vật tư và phụ nữ của người đi đường, số phụ nữ bị cưỡng gian rồi giết chết không ít.
"Nói như vậy thì mày cũng chẳng phải người tốt!" Úc Duy Duy đá một cước vào người hắn.
"Không phải, nữ hiệp tha mạng ạ. Chúng em mới gia nhập, hơn nữa còn bị ép, chưa làm gì cả, không thì chúng em đã sớm trốn rồi."
Tên kia liều mạng cầu xin tha thứ.
Tân Niệm thấy mấy người kia cũng không quá xấu, không giết bọn chúng, cho chúng làm lao công.
"Được rồi, dọn dẹp sạch sẽ chỗ này đi, xác chết thì ném đi xa một chút, cẩn thận dẫn dụ tang thi."
"Dạ dạ dạ, cảm ơn cô nãi nãi tha cho chúng em một mạng, chúng em đi ngay, đi ngay ạ."
Mấy tên kia cảm động đến rơi nước mắt, nhanh nhẹn đứng lên dọn dẹp.
Dư Yên ôm Tô Qua hỏi, "Có sợ không?"
Nơi này đầy đất đều là máu và xác chết.
Trước kia giết đều là tang thi, đây là lần đầu tiên giết người trước mặt Tô Qua, hơn nữa còn là nhiều người như vậy.
Vừa nãy cô vẫn luôn giữ đầu Tô Qua trong ngực, không cho cậu bé nhìn thấy.
Bây giờ kết thúc rồi, Tô Qua vùng ra, cô thuận thế hỏi cậu bé.
Dư Yên sợ cậu bé sợ hãi hoặc mềm lòng.
Vợ con Lăng Thần Diệp thì sợ hãi run rẩy, còn Ngô Tín Nhiên, sắc mặt có hơi trắng bệch, nhưng vẫn tương đối trấn định.
Dư Yên gật gật đầu, đứa trẻ này là một nhân tài.
Cô thu nhận người không quan trọng giới tính, tuổi tác và năng lực, quan trọng nhất là tâm tính, nhân phẩm và sự trung thành.
Bằng không, cô thu nhận để làm gì? Dẫn sói vào nhà sao?
Tô Qua liếc nhìn xuống mặt đất đầm đìa máu, nhíu nhíu mày, cảm thấy hơi ghê tởm, chứ không phải sợ.
"Đất ghê tởm, ngươi ôm ta." Tô Qua nói xong, ôm lấy cổ Dư Yên, nhảy lên quấn lấy eo Dư Yên.
Dư Yên vội vàng đỡ lấy cái mông nhỏ của Tô Qua.
"Chậm thôi, cẩn thận ngã."
"Hì hì, không sợ." Tô Qua cười hôn lên mặt Dư Yên, cậu bé biết cô sẽ đỡ lấy cậu bé, sợ gì chứ?