Chương 09: Mua mua mua
Dư Yên vui sướng, hài lòng đem đồ ăn mang đi.
Ân, đồ ăn do Tiểu Khóc Bao làm chính là ăn ngon nhất, ngửi thôi đã thấy đặc biệt thơm, nàng không thể chờ đợi thêm được nữa.
Tô Qua thấy Dư Yên sốt ruột như vậy, cũng đắc ý nở nụ cười. Hắn biết trù nghệ của hắn hảo đến mức có thể chinh phục cả thế giới này.
Emmm, ngươi nghĩ như vậy, chẳng lẽ là vì Dư Yên là cả thế giới của ngươi? Nếu không thì làm sao mà lại là cả thế giới?
"Nào, ăn đi." Tô Qua đưa đôi đũa cho Dư Yên, nàng đã ngồi gần bàn ăn, chăm chú nhìn vào đồ ăn từ nãy đến giờ.
Dư Yên tiếp nhận đôi đũa, liền gắp ngay món canh cá chua mà nàng hằng mơ ước, ân, cái mùi vị này, đúng là nhân gian thiên đường a.
Tô Qua thấy Dư Yên vẻ mặt say mê, trên mặt đầy vạch đen, có cần khoa trương đến vậy không a?
Nếu Dư Yên biết Tô Qua đang nghĩ gì, nhất định sẽ nói cho hắn biết, chút này còn chưa đủ khoa trương đâu!
Ở mạt thế ngốc tám năm, có được ăn miếng thịt nào đâu. Đừng nói chi là canh cá chua, ma cay tiểu tôm hùm, loại thịt dùng nhiều gia vị, công đoạn chế biến lại phức tạp thế này.
Miệng nàng sắp nhạt ra chim rồi!
Dư Yên vung đũa ăn ngấu nghiến, ăn hết một chén cơm lót bụng, liền bắt đầu đại khai sát giới.
Một chậu ma cay tiểu tôm hùm lớn đều bị Dư Yên tiêu diệt sạch sẽ, hơn nữa nhìn tình hình, Dư Yên vẫn còn có thể tái chiến.
Tô Qua bình tĩnh tự nhiên, hắn sớm đã quen với việc Dư Yên có khẩu vị lớn.
Hôm nay bất quá chỉ là so với dĩ vãng ăn nhiều hơn một chút thôi mà, không có gì, hắn có thể chấp nhận được.
Bữa này, Dư Yên ăn có thể nói là nhẹ nhàng vui vẻ tràn trề, trên đầu đầy mồ hôi, ân, tất cả đều là do cay mà ra.
Ăn no nê xong, Dư Yên liền muốn lôi kéo Tô Qua ra ngoài mua sắm chút gì đó, mua gì cũng được, dù sao cũng coi như là tiêu thực sau bữa ăn.
Tô Qua cũng không có ý kiến gì, nhưng hắn kiên quyết yêu cầu phải mua trước một số đồ dùng cần thiết để chuẩn bị, tỉ như bồn tắm, chất tẩy rửa, bột giặt các loại.
Dù sao hắn mắc chứng khiết phích, mấy thứ này nhất định phải tích trữ đầy đủ trước; nếu không sau này hắn tắm rửa, rửa bát, ăn cơm kiểu gì đây?
Thấy chưa, Tô Tiểu Khóc Bao lại bắt đầu mè nheo rồi đấy, nhưng ai bảo người ta là Dư Yên vui vẻ chiều chuộng cơ chứ.
Dư Yên vui vẻ đồng ý đề nghị của Tô Qua, cùng Tô Qua đi đến trung tâm thương mại gần nhất.
Đời trước Dư Yên không có không gian dị năng, cũng có nghĩa là không thể cho Tô Qua một cuộc sống đầy đủ như vậy.
Cho nên đời trước Tô Qua kỳ thật rất biết điều, hắn không hề đòi hỏi, yêu cầu cái này cái kia.
Đời này có điều kiện rồi, Tô Qua và Dư Yên không tính chuyện phải chịu uất ức, đương nhiên muốn mua gì thì mua cái đó thôi.
Bọn họ đi siêu thị trước, thấy chất tẩy rửa liền mua! Thấy đồ ăn vặt Tô Qua thích cũng mua! Thấy sữa Tô Qua thích thì lại càng phải mua! Mua mua mua.
Hai người này mua sắm thật thống khoái, những người xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm nhìn.
Dư Yên gọi dịch vụ giao hàng tận nơi, chất đầy một xe tải lớn đồ đạc chuyển về Dư gia, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của người ngoài.
Dù sao đây là tiền của nàng bỏ ra mua, việc gì phải sợ chứ.
Tiếp đó hai người lại đi cửa hàng quần áo, cửa hàng đồ dùng leo núi ngoài trời, cửa hàng mẹ và bé,...
Các loại cửa hàng đều ghé qua một lượt, mỗi nơi đều khuân về một xe đồ. Dù sao sân nhà nàng lại rộng lại sạch sẽ, cứ để tạm ở trong sân trước đã.
Thế nên đến cuối cùng, Dư Yên và Tô Qua lại trở về nhà với hai bàn tay trắng, người không một chút vướng bận, thật thoải mái.
Bất quá cách mua sắm như vậy quả thật rất thu hút sự chú ý, hơn nữa số lượng mua được cũng không nhiều.
Cho nên Dư Yên đã lên mạng đặt mua sỉ các loại đồ dùng khác, địa chỉ giao hàng là một kho hàng ở ngoại ô, đến lúc đó nàng chỉ cần đến lấy là được rồi.
Không thể không kể đến việc, Dư Yên đã đặt mua số lượng lớn các loại đồ ăn vặt, thịt khô và sữa mà Tô Qua yêu thích, phỏng chừng Tô Qua có ăn cả đời cũng không hết mất.
Đương nhiên cũng có phần cho cả Dư mụ mụ nữa.
Cho nên hôm nay chỉ là Dư Yên làm nóng người thôi, mua chút đồ cho Tô Qua ăn trong vài ngày tới.
Dù sao thì có thể để ai chịu uất ức chứ nhất định không thể để Tô Qua phải chịu.
Về phần đồ dùng cho mẹ và bé, khụ khụ khụ, thực ra nàng cũng đã lén đặt mua rất nhiều rồi. Nghĩ đến chuyện này, khuôn mặt ngàn năm không đổi sắc của Dư Yên hiếm khi ửng hồng.
Ân, kỳ thật nàng rất muốn có một đứa con với Tiểu Khóc Bao Tô Qua của nàng, trai hay gái đều được cả.
Nàng tin chắc rằng dù có ở mạt thế nàng vẫn có thể bảo vệ tốt cho họ.
Đến lúc đó nàng sẽ đánh tang thi, còn Tô Qua và con thì ngồi xếp bằng một hàng, vừa ăn đồ ăn vặt, vừa cổ vũ cho nàng.
Tô Qua: Đại Ma Đầu cố lên, Đại Ma Đầu uy vũ!
Con: Mụ mụ cố lên, mụ mụ lợi hại nhất!
Ngẫm đến cảnh tượng này thôi, Dư Yên đã thấy tim mình như muốn nổ tung vì hạnh phúc.
Tô Qua đứng bên cạnh nhìn Dư Yên ngây ngô cười.
Tô Qua: ? ? ? ?
Dư Yên hoàn hồn, bắt gặp ánh mắt ngây thơ của Tô Qua, nàng sủng nịch mỉm cười.
Dư Yên bóp cằm hắn rồi hôn một cái, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng không kìm nén được.
"Được rồi, Tiểu Khóc Bao, chúng ta về nhà thôi."
"Ừm." Tô Qua cảm nhận được tâm tình tốt của Dư Yên nên cũng không nói những lời làm mất hứng, dù sao thì cũng đã quen với việc bị hôn rồi.
Khi về đến nhà, Dư mụ mụ nhìn thấy đống đồ chất như núi trong sân thì há hốc mồm kinh ngạc. Người lái xe đứng phía sau bà cũng có chút biến đổi trên khuôn mặt.
Đây là ai mua vậy a, nhiều đồ như vậy cơ á. Bà còn tưởng mình mua quá nhiều rồi, xe nhỏ suýt chút nữa là không chở hết được.
Dư mụ mụ nghĩ ngợi, chắc chắn chỉ có thể là do hai đứa trẻ Dư Yên và Tô Qua mua thôi.
Chồng bà và cha chồng chắc giờ vẫn còn đang bận mưu hoa cho quốc gia, làm gì có thời gian và tâm trí đi mua những thứ này chứ.
Ai, Dư mụ mụ thở dài, cũng không biết hai đứa nhỏ đã bàn bạc với quốc gia thế nào rồi nữa.
Dư mụ mụ đương nhiên vẫn hy vọng quốc gia có thể tin tưởng họ.
Để đến lúc đó có thể cảnh báo cho dân chúng, giảm bớt được phần nào thương vong.
"Phu nhân, mấy thứ này phải làm sao ạ?" Người lái xe hỏi.
Dư mụ mụ nhìn người lái xe và những thứ trong tay mình, nói: "Cứ mang vào nhà trước đi."
Nói xong, Dư mụ mụ đi vào nhà, người lái xe theo sát phía sau.
Người tài xế này là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, cũng là một trong những tâm phúc của Dư ba ba, thường ngày đi theo Dư mụ mụ để bảo vệ bà.
Dư mụ mụ vừa vào nhà không lâu thì Dư Yên và Tô Qua cũng về đến.
Tô Qua nhìn thấy đống đồ này cũng có chút kinh ngạc, hắn biết bọn họ đã mua rất nhiều thứ, nhưng không ngờ lại nhiều đến vậy.
Ngược lại Dư Yên thì bình tĩnh hơn, mấy thứ này có đáng là bao, những món đồ nàng đặt trên mạng, cùng với những thứ nàng nhờ Hứa Du Thiêm bọn họ mua còn nhiều hơn thế này nhiều.
Nhưng mà vẫn chưa đủ, ánh mắt Dư Yên lóe lên, nàng thực ra có một ý tưởng, bất quá vẫn chưa đến thời điểm để nói ra.
Dư Yên xoa đầu Tô Qua, vung tay lên, liền thu hết đồ đạc vào không gian.
Tô Qua lại một lần nữa bị chấn kinh, nhiều đồ như vậy nha, thoắt cái đã biến mất hết, Đại Ma Đầu thật là lợi hại a.
Tô Qua mắt biến thành hình ngôi sao lấp lánh.
Dư mụ mụ và người lái xe vừa định đi ra thu dọn đống đồ này....
Dư mụ mụ còn đỡ, ít nhất bà cũng biết Dư Yên có dị năng, có thể thu đồ vật vào không gian.
Còn người lái xe thì hoàn toàn không hề hay biết gì.
Chú tài xế bộ đội đặc chủng xuất ngũ cũng không tránh khỏi bị sốc, biểu cảm trên mặt cũng thay đổi. Chậc, thật là hủy hoại tam quan mà.
Dư Yên nhìn vẻ mặt ngơ ngác như người nhà quê của họ, lắc đầu bật cười, gặp nhiều rồi cũng thành quen thôi.
Về phần người lái xe, hắn cũng là một người đáng tin cậy.
Hắn tên là Lưu Khê, cũng là người đã chứng kiến nàng lớn lên, ngày thường nàng vẫn luôn gọi một tiếng Lưu thúc thúc.
Chỉ là phụ thân nàng vẫn chưa kịp nói với hắn về chuyện mạt thế, cho nên nàng cũng không sợ bí mật của mình sẽ bị tiết lộ ra ngoài.
Lưu Khê thấy họ không có việc gì thì cũng giữ im lặng, chỉ làm những việc mà ông nên làm.
"Lưu thúc thúc khỏe." Tô Qua và Dư Yên cùng chào hỏi Lưu Khê.
"Mẹ, con và Dì Úc chơi được không ạ?" Dư Yên nắm tay Tô Qua cười hì hì ôm lấy vai Dư mụ mụ.
"Đương nhiên là được rồi, sao lại không được chứ." Dư mụ mụ hiền từ vỗ nhẹ vào tay Dư Yên.
"Vậy thì tốt rồi, mẹ, chúng ta đi nấu cơm đi. Buổi tối chờ phụ thân và mọi người trở về, con có chuyện muốn nói." Dư Yên nói xong thì liếc mắt nhìn Lưu Khê.
"Lưu thúc thúc cũng ở lại ăn cơm luôn ạ."
Lưu Khê gật đầu.