Ôm cô trong lòng một lúc, tuy rằng tay chân cứng ngắc nhưng anh cũng không để ý, chỉ cảm thấy vô cùng mỹ mãn, nhẹ giọng cảm thán: “Nếu như có thể ôm thật thì tốt rồi”
Diệu Diệu ngồi cứng đờ trong vòng ôm của Bạch Lập Nhân, vừa nghe giọng nói oán giận của anh thì thấy vô cùng chói tai, cô bực mình nhẹ giọng lẩm bẩm: “Em đã bảo là không cần ôm rồi mà...” Sau đó chui ra khỏi ngực anh.
Đây chính là nguyên nhân, cô không muốn mới thế đã khiến họ trở thành đôi vợ chồng bất hòa.
Anh liếc cô một cái, trong lòng không thoải mái: “Em vì người đàn ông khác làm chuyện điên rồ, anh lại là người chịu tội!”
Sau này, trong lòng cô chỉ có thể có anh, cô là bạn gái của anh anh, tính mạng của cô cũng là của anh, muốn sống muốn chết cũng chỉ vì anh mà thôi!
Anh lại chế nhạo cô nữa rồi!
Sự ngọt ngào biến mất trong nháy mắt, Diệu Diệu cứ hở tý là lại bị châm chọc, nhất thời cảm thấy buồn bực: “Em đã nói bao nhiêu lần rồi, em không có tự sát!”
Thế nhưng anh chỉ nói cho có lệ: “Ờ, coi như em không tự sát vì Tiết Hồ Ly.” Anh cũng không muốn đề cập đến chuyện này nữa, để khỏi nói một lần lại không thoải mái một lần.
Thái độ kiểu gì vậy?
Nghe anh nói xong, Diệu Diệu thiếu chút nữa ngã quỵ.
Bạch Lập Nhân xoay người ngồi trên sô pha, sau đó vẫy tay với cô, bộ dáng y hệt quan lớn có điều muốn nói.
“Chi tiết của quy tắc kết giao...ít nhất...có khoảng ba mươi điều.” Anh mỉm cười.
Ít nhất.ba mươi điều? Hẹn hò với quỷ có nhiều phiền phức như vậy sao?!
Nhìn thấy cô lộ ra vẻ mặt sống không bằng chết, Bạch Lập Nhân không nhanh không chậm mở miệng.
“Đương nhiên, dựa vào giao tình của chúng ta thì đơn giản hơn chút, ba điều căn bản thôi là được rồi.”
Lời anh kịp thời cắt đứt suy nghĩ muốn rút lui của cô.
Ba điều thì có thể chấp nhận được.
“Căn cứ vào chuyện có người muốn sống muốn chết nói thích anh, lại kiên quyết yêu cầu đăng ký làm bạn gái của anh, cho nên, anh là bên bị theo đuổi, mà em, đương nhiên là bên theo đuổi.” Bạch Lập Nhân ra sức bảo vệ quyền lợi của bản thân.
Diệu Diệu không dám gật bừa, nhưng cũng không phản đối được gì.
Anh véo mũi cô, kiêu ngạo hỏi: “Em có thừa nhận, mới vừa nãy là em theo đuổi anh không?”
Cái này
Cô miễn cưỡng gật đầu, xem như thừa nhận.
Quên đi quên đi, anh ấy rất sĩ diện, coi như ban cho chút tiện nghi đi.
“Cho nên, quan hệ của bên A và bên B cả đời này không được thay đổi!”
Vẻ mặt anh như tiểu nhân đắc ý, kéo cao giọng, “Điều đầu tiên anh muốn nói...”
Bạch Lập Nhân ngồi trên sô pha, còn Diệu Diệu thuận tiện quỳ trước mặt anh, anh ở vị trí cao hơn, vừa vặn có thể thấy triệt để cảnh xuân vô hạn lấp ló dưới bộ lễ phục.
Ông trời ơi, vì sao mới chính thức hẹn hò chưa đến mười phút mà anh đã thấy khí huyết sôi trào thế này?!
Bạch Lập Nhân cố đè nén nội tâm đang dậy sóng, dời mắt ra chỗ khác, anh kiên quyết không bị sắc dụ, phải làm xong chuyện đứng đắn cái đã: “Liêu Diệu Trăn, em phải nhớ kỹ, trừ khi bên A chủ động, cho dù tương lai xảy ra chuyện gì, bên B vĩnh viễn không có tư cách chủ động nói lời chia tay.
Không có tư cách chủ động nói chia tay?
Thấy khuôn mặt cô lộ vẻ khó tin, đang định phản kháng thì Bạch Lập Nhân ngay tức khắc nhíu mày, lên tiếng trách móc: “Chẳng lẽ vừa rồi nói thích anh, nói muốn làm bạn gái của anh chỉ là thuận miệng? Không cần chịu trách nhiệm sao?”
Chuyện này
“Người chủ động theo đuổi là em, đương nhiên quyền quyết định có chia tay hay không, quyền lợi chia tay ra sao phải thuộc về anh, như thế mới công bằng chứ!”
Vậy cũng được hả?!
Diệu Diệu nghe xong thì muốn mở miệng nói gì đó, nhưng nhất thời chưa tìm được từ nào để phản bác.
Cô chỉ có thể nhỏ giọng hỏi: “Nếu như chúng ta không hợp thì phải làm sao?”
Sau khi nghe anh nói những điều trên, cô biết, chỉ cần cô gật đầu một cái, nhất định sẽ vĩnh viễn ở thế yếu.
Sao vừa mới xác định quan hệ, cô đã có cảm giác đang bị ép duyên như thời cổ đại thế này?
Nghe thấy giả thiết không hợp thời của cô, Bạch Lập Nhân cả giận: “Chúng ta từ bạn bè học chung cấp ba mà phát triển đến quan hệ thân mật như bây giờ, đã bao nhiêu năm rồi? Tính cách của anh, tính cách của em, chúng ta đều hiểu rõ, gặp chuyện gì không thống nhất ý kiến thì mỗi bên nhường nhịn một chút là được, sao có thể không hợp?!”
Cô đã biết rõ tính tình anh như nào mà còn chưa xác định được có hợp hay không sao?!
Diệu Diệu cảm giác như bị điện giật, cuộc sống vốn đòi hỏi sự cảm thụ, làm sao cô biết bọn họ có thích hợp ở cùng một chỗ hay không chứ!
“Được rồi, được rồi, nếu sau này chúng ta có bất đồng về thói quen thì mỗi người một không gian riêng là được, anh sẽ cố gắng không bắt bẻ em, không cần lo lắng vấn đề hợp hay không hợp.”
Bạch Lập Nhân phất tay một cái, không để cô nói nhiều.
Thấy anh lộ vẻ không hài lòng, Diệu Diệu cũng không dám hó hé gì nữa, vả lại cô nghĩ sau này anh nói gì thì cô nhường nhịn một chút là được, ừm, có lý đó.
Vì vậy, Diệu Diệu đành gật gật đầu, dặn dò lần nữa: “Nếu chúng ta thực sự không hợp, bên A nhớ không nên miễn cưỡng chính mình nhé!” Từ trước đến nay, cô đều bị đối phương bỏ rơi, không chủ động thì không chủ động đi.
Rốt cuộc anh cũng hài lòng gật đầu.
“Điều hai, bắt đầu từ khi hẹn hò, bên B phải đoạn tuyệt quan hệ với toàn bộ đàn ông khác, cho dù là gặp gỡ bình thường, chỉ cần bên A vắng mặt, bên B không được lén đi trước.
Hả?
Chuyện này thật vô lý!
“Nếu anh không đặt ra quy định này, em vốn là người ý chí không kiên định, chẳng phải anh sẽ bị người ta cắm sừng sao? Vậy phải làm thế nào?” Bạch Lập Nhân hừ lạnh: “Người muốn hẹn hò là em, đến lúc đó chạy theo người khác cũng là em, anh không phải thành trò cười của thiên hạ sao? Còn mặt mũi gặp người à!”
Phải phong tỏa hết tất cả các khả năng!
Cô ngây ngẩn.
Cứ cảm thấy lời của anh nói có cái đúng, mà hình như cũng có cái sai.
“Em sẽ không chạy theo người khác.” Cô là người có phẩm hạnh đó có được không? Nếu tình cảm giữa hai người mà có vấn đề thì cũng phải chia tay rồi cô mới quen người khác.
Chờ một chút? Cô không có quyền chủ động nói lời chia tay với chuyện cô có phẩm hạnh tốt, hình như hơi mâu thuẫn.
“Chuyện này, này, này, anh sao dám đặt điều em như thế hả!” Cuối cùng Diệu Diệu cũng biết vấn đề nằm ở chỗ nào.
Anh cau mày, giọng nói là lạ: “Tối hôm qua là ai chạy đến phòng người đàn ông khác hả? Lại còn “quỷ đè” nữa chứ!” Khi nghe được hai từ đó ở công ty, mặt anh tái mét.
Nếu không vì cô “chủ động”, anh đã sớm đánh cho cái tên Đan Thiểu Quan kia gãy thêm mấy cái xương sườn.
“Nói đi, bạn gái, sao lại đi đè người đàn ông khác? Dùng chân trái hay dùng chân phải hử?” Lời nói của anh ngập mùi dấm chua.
Cô bỗng vỡ lẽ, vội vàng giải thích: “Không phải em, không phải em, là A Vu đè, không phải em đè!”
Cô chỉ chịu trách nhiệm giả quỷ thôi.
“Thật? Không gạt anh?” Bạch Lập Nhân sờ sờ đầu cô, giọng nói vẫn nghiêm khắc như trước.
Thật là một người bạn trai uy phong lẫm lẫm.
Cô dùng sức gật đầu, lúc này anh mới hết giận, nói: “Bạn gái, ngẩng đầu lên”.
Cô vội vàng ngoan ngoãn ngẩng đầu.
Thấy thế, anh mới thỏa mãn, đưa tay ôm lấy mặt cô, cảnh cáo: “Đừng tìm bất cứ người đàn ông nào làm chuyện mờ ám, đừng khiến anh khó chịu!” Gương mặt Diệu Diệu lớn lên tương đối “đẹp”, cho nên anh phải tốn nhiều tâm tư, ra sức chặt bằng sạch đống hoa đào bên cạnh cô mới được.
Khát vọng chiếm hữu trong mắt anh vô cùng rõ ràng, khiến trái tim Diệu Diệu run lên, có chút ngọt ngào, lại có chút bất đắc dĩ: “Được rồi, được rồi, em đồng ý với anh, sau này đi đâu cũng đi cùng anh!” Diệu Diệu có thể tưởng tượng được tương lai của mình hẳn sẽ rất thê lương.
Dù sao, luôn có cảm giác bị anh điều khiển.
Không công bằng, đúng là không công bằng!
Sớm biết thế, lúc nãy cô đã không chủ động đi đăng ký làm bạn gái của anh.
Lần sau, không bao giờ... chủ động theo đuổi đàn ông nữa! Không không, phi phi phi, không có lần sau đâu!
Bạch Lập Nhân hài lòng cười.
“Điều thứ ba, xây dựng tình cảm lâu dài, chỉ thích thôi là không đủ, em phải học yêu anh, đương nhiên...” Anh liếc cô một cái, chậm rãi nói “Anh cũng thế, sẽ học cách yêu em”.
Điểm ấy, cô đồng ý.
Cô thích, chờ mong anh yêu cô.
“Còn nữa, anh tìm bạn gái, chứ không phải tìm thư ký, em không cần quá độc lập, không cần quá chăm chỉ, mọi chuyện cứ ỷ lại vào anh là được rồi.”
Nghe được câu này, cô nhẹ mỉm cười, không ngờ anh lại nói thêm: “Đương nhiên, chúng ta ở cùng một chỗ, chuyện lớn hay chuyện nhỏ gì thì em cũng phải nghe lời anh, anh chỉ hướng Đông, em nhất định sẽ không đi hướng Tây.”
Bạch Lập Nhân mới nhậm chức làm bạn trai cô, tất nhiên dục vọng chiếm hữu của anh rất mạnh.
Chỉ hướng Đông, không được đi hướng Tây.
Diệu Diệu biến sắc.
Nếu bây giờ cô là thư ký, ông chủ nói, Diệu Diệu đương nhiên không ý kiến, thế nhưng nếu là bạn gái thì được coi là cái gì chứ? Cô còn tôn nghiêm sao?
“Quên đi, anh yêu cầu nhiều như vậy, thiết nghĩ ta không nên kết giao đâu!” Cô không vui, không làm, đình công.
Nụ cười của Bạch Lập Nhân bỗng chốc đông cứng.
“Em có ý gì?” Bạch Lập Nhân sắc bén hỏi.
Không phải vừa mới đồng ý sẽ không bỏ rơi anh sao?!
“Quên đi, chúng ta không hợp, không nên miễn cưỡng.” Cô khoát tay.
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, cô không sống như mẹ Bạch được.
“Nội dung chi tiết chúng ta có thể bàn lại.” Anh khẽ cắn môi.
“Không cần, cũng chẳng có gì để nói cả.” Cô đứng dậy: “Yêu đương như thế, biến bản thân thành một người không giống với mình, cái gì cũng phải nghe theo đối phương, rất khó chịu.”
Rõ ràng anh muốn bắt nạt cô mà.
Quên đi, phiền muốn chết, phiền muốn chết, không nên yêu đương gì hết là được rồi.
“Chuyện lớn nghe anh, chuyện nhỏ nghe em, như vậy được chứ!” Bạch Lập Nhân hạ giọng, cắn răng nhượng bộ.
“Không cần, em không làm được, cho dù đúng hay sai anh đều là người quyết định, dù gì thì em cũng chẳng được phản bác!” Diệu Diệu buồn bực: “Anh chưa nghe thấy em nói muốn hẹn hò đúng không!”
Cô không muốn vì yêu đương mà biến bản thân mình thành búp bê không có chính kiến.
“Em nói theo đuổi thì theo đuổi, nói không theo đuổi nữa thì không theo đuổi nữa, em coi anh là cái gì?!” Bạch Lập Nhân tức giận.
Quả thật nếu nhìn kĩ một chút, sẽ dễ dàng phát hiện anh không còn bình tĩnh như trước nữa.
“Trừ phi anh đồng ý với em, không thể vì em chủ động theo đuổi mà khinh thường em, sau đó có chuyện gì thì chúng ta cùng bình đẳng đưa ra ý kiến, chuyện gì cũng phải trao đổi với nhau.” Cô buồn bực: “Không thì quên đi”.
“Được, quyết định vậy đi!” Anh lập tức đồng ý.
Ngược lại, Diệu Diệu thấy anh đồng ý nhanh như thế thì có chút khó hiểu.
Đơn giản vậy thôi sao?
Cô xoay người, nhìn anh nghi ngờ.
Sao cô lại thấy, hình như mình cũng tranh thủ được một chút vậy nhỉ?
“Lại đây, ngồi lên đùi.” Bạch Lập Nhân vỗ vỗ chân mình.
Vừa nãy anh bị cô hù suýt chết, thật là mất hết hình tượng.
Dù sao nếu mọi chuyện mà kết thúc như thế, tối nay anh nhất định tức chết.
Vốn dĩ lúc đầu còn muốn tuyên bố chút quy tắc của bạn gái, sau đó bạn trai sẽ nói ra suy nghĩ của mình. Hiện tại, anh nên dừng lại thôi, kẻo dọa cho vị bạn gái là quỷ mới nhậm chức của mình bỏ chạy.
Chờ sau này tình cảm sâu rồi, xác định nếu thiếu anh cô sẽ không sống nổi, đến lúc đó sẽ từ từ bắt nạt cô sau.
Sau khi Bạch Lập Nhân nói xong, Diệu Diệu từ từ bò qua, nghe lời ngồi lên đùi anh.
Tim Bạch Lập Nhân nháy mắt được hạnh phúc lấp đầy.
Sinh nhật đêm hôm đó, vì Diệu Diệu say rượu nên mới nằm lên đùi anh.
Còn hôm nay, cô đã danh chính ngôn thuận thuộc về anh.
Nhưng con người vốn là loài động vật có lòng tham không đáy, được voi đòi tiên, cô đang trên đùi anh, dụ dỗ như thế, khiến anh bắt đầu vô cùng mong mỏi có thể thực sự chạm được vào cô.
Đôi tay vạn năng?
(Ý ở đây có nghĩa là đôi tay có thể dùng làm nhiều việc, có thể tự...)Bạch Lập Nhân đưa tay sờ cằm, nghiêm túc suy tư.
Con đường “sờ soạng” này có bao nhiêu khả thi đây?
Béo: Sau khi lướt qua H và lắng nghe ý kiến từ pạc nơ huongntd