Diệu Diệu nghe thấy tiếng chuông cửa thì khẽ hoảng hốt nâng tay, Bạch Lập Nhân thấy thế vội vàng nói: "Đừng để ý đến bên ngoài, chuyên tâm chút!"
Thời khắc mấu chốt sao có thể phân tâm được?!
Nhưng tiếng chuông cửa cứ vang lên từng hồi, tuyệt đối không chịu buông tha.
Anh nhắm mắt lại, cố gắng bắt lấy cảm xúc một lần nữa.
Nhưng hiển nhiên, anh cũng phân tâm do bị làm phiền.
Đặc biệt là...
"Cạch." Ngoài cửa vậy mà lại truyền đến tiếng mở cửa.
"Diệu Diệu, ngồi dậy!" Bạch Lập Nhân cuống quít đứng dậy mặc quần áo, không ngừng thúc giục Diệu Diệu vẫn ngồi im chưa kịp phản ứng.
Chết tiệt, vương bát đản!
Người giữ chìa khóa nhà anh chỉ có hai người, một là mẹ Bạch, hai là Đỗ San San.
Mẹ Bạch biết anh thích yên tĩnh nên chưa gọi điện trước sẽ không đến.
Như vậy, khả năng chỉ còn một người.
Anh muốn lấy lại chìa khóa, đối phương cứ mãi giả vờ không hiểu.
Bạch Lập Nhân chưa bao giờ nghĩ chuyện này có gì to tát, nhưng hiện tại lại thấy cực kì hối hận.
"Anh Lập Nhân, anh ở đâu?" Quả nhiên là cô ta đang gõ cửa phòng ngủ.
Diệu Diệu cũng biết đây là giọng của ai.
Cô ta chỉ thiếu điều phá cửa mà vào nữa thôi, chuyện tốt bị phá hỏng, Diệu Diệu vừa lúng túng, vừa xấu hổ nhìn đũng quần vẫn còn hơi gồ lên của Bạch Lập Nhân.
"Anh đi mở cửa, em quay về chậu lan dạ hương đi!" Anh ra lệnh.
Vẻ mặt Diệu Diệu cực kì miễn cưỡng.
Tại sao người phụ nữ kia đến thì cô lại phải trốn?
"Ngoan." Hiếm khi Bạch Lập Nhân dịu dàng hôn lên trán cô như vậy.
Cảnh triền miên vừa rồi cũng khiến quan hệ của hai người họ xích lại gần hơn.
Cảm giác chia sẻ thân thể dường như khiến họ cảm nhận được thế nào gọi là cảm giác tuy hai mà một.
Đột nhiên bị anh nhìn bằng ánh mắt dịu dàng như vậy, Diệu Diệu bỗng thấy mất tự nhiên, cô vội vàng gật đầu đồng ý, rồi xuyên qua tường.
Anh yên tâm mở cửa phòng ra.
Quả nhiên...
"Anh Lập Nhân, vừa rồi anh ở trong phòng nói chuyện với ai vậy?" Đỗ San San bày ra vẻ mặt rất thân thiết.
Bạch Lập Nhân rất muốn rất muốn nổi giận, rất muốn rất muốn hỏi xem có phải cô ta cố ý không.
Anh cũng không nén nổi cơn tức: "Cô tùy tiện vào nhà người khác như vậy, có phải rất bất lịch sự không?"
Cho dù bọn họ là người quen biết, lại từng là người yêu, nhưng như vậy cũng quá quá phận rồi.
"Anh Lập Nhân, em vội quá nên mới như vậy!" Đỗ San San lo lắng giải thích.
Lúc này, cô ta rất thông minh mà dùng từ "anh"*, muốn dùng thân phận thanh mai trúc mã mà nhắc nhở quan hệ thân thiết của họ.
*Thực ra chỗ này là từ "Lập Nhân ca" - nhưng mình nghĩ đây là truyện hiện đại nên để thế không hay lắm, ý Đỗ San San ở đây là gọi Bạch Lập Nhân như anh trai.Bạch Lập Nhân định nói gì đó, bỗng cứng đờ.
Vì anh phát hiện, trong nhà mình không chỉ thừa ra một người.
Tiết Hồ Ly đang đứng ở phòng khách, dùng ánh mắt thâm trầm mà nhìn chằm chằm vào anh.
Đứng bên cạnh hắn còn có một vị khách trung niên thần bí đang đứng nheo mắt lại, cổ đeo vòng phật, mặc một chiếc áo Tôn Trung Sơn màu xám.
Lòng anh lập tức lạnh hẳn đi.
Bởi vì, ánh mắt của người đàn ông trung niên đó đang nhìn thẳng về hướng Diệu Diệu.
Chẳng lẽ?...
Bạch Lập Nhân cố ép bản thân bình tĩnh lại, chỉ có thể giận dữ quát: "Ai cho phép các người tự ý xông vào nhà người khác? Các người ra ngoài hết cho tôi, nếu không tôi báo cảnh sát đó!"
Ánh mắt âm trầm của Tiết Khiêm Quân đứng đối diện vẫn vô cùng bình tĩnh, nhìn không ra cảm xúc gì.
Hắn ta chỉ lạnh lùng nói: "Thật ra cũng không có gì, San San nói gần đây vận trình của cậu không được tốt lắm, vừa hay tôi có quen một vị đại sư nên mời ông ấy lại đây xem phong thủy hộ cậu."
Bạch Lập Nhân cười lạnh: "Tiết Hồ Ly, phong thủy nhà tôi thì anh cần quái gì phải quan tâm?"
Giọng nói của anh còn lạnh hơn cả sàn đá cẩm thạch.
Nhưng, Tiết Khiêm Quân vẫn không hề để ý, ngược lại còn quay sang phía vị đại sư, cung kính nói: "Đại sư, phiền ngài cảm ứng một chút, nơi này có người mà tôi muốn tìm hay không."
Đại sư không vội trả lời, ánh mắt sáng như đuốc vẫn thẳng tắp nhìn về một hướng.
Mà Diệu Diệu chưa kịp bay trở lại chậu lan dạ hương lại bị ánh mắt này trừng đến mức hốt hoảng.
Cô không khỏi sợ hãi mà lùi về phía sau.
Nhưng, cô lùi một bước thì đại sư tiến một bước, ánh mắt như thể đang nhìn xem rốt cuộc cô là yêu nghiệt phương nào.
Người đó có thể nhìn thấy Diệu Diệu?
Bạch Lập Nhân nháy mắt trở nên hoảng loạn.
Đột nhiên, đại sư hướng về phía Diệu Diệu, chậm rãi mở miệng: "Cô không nên ở trong này, theo ta đi đi."
Ánh mắt Diệu Diệu lộ rõ vẻ sợ hãi.
Đi? Bọn họ muốn dẫn cô đi đâu?
Tiết Khiêm Quân dường như rất kích động: "Đại sư, nơi này quả thật có thứ gì đó không nên tồn tại sao?"
Là cô sao? Nếu đúng là như thế, chẳng trách sao Diệu Diệu vẫn chưa tỉnh lại.
"Các người đừng dẫn tôi đi, đừng thu tôi!" Diệu Diệu vô cùng sợ hãi.
Cô sợ đến mức hai chân như sắp nhũn ra.
Đại sư cúi đầu, cầm vòng phật, môi bắt đầu mấp máy, niệm ra từng chuỗi từng chuỗi phù ngữ.
Đột nhiên, Diệu Diệu cảm thấy xung quanh mình như đang nổi gió, tay chân cô trở nên nhẹ bẫng, thậm chí sắp bay lên.
Bạch Lập Nhân cũng không thể nào bình tĩnh được nữa.
"Các người cút ra ngoài hết cho tôi!" Anh quát to, thậm chí còn không chút khách khí lôi vị đại sư kia ra ngoài.
Phù ngữ bị đánh gãy.
"Bạch Lập Nhân, bọn tôi không có ác ý!" Tiết Khiêm Quân sợ anh thương tổn đến đại sư, bước lên ngăn cản anh.
Sức lực của Bạch Lập Nhân quá lớn, cả Tiết Khiêm Quân lẫn đại sư đều bị anh ném lên sô pha.
"Anh Lập Nhân, bọn em chỉ muốn giúp anh thôi!" Thấy anh nổi giận, Đỗ San San vội vàng ôm lấy anh, lo lắng nói: "Em cũng lo lắng anh bị quỷ nhập thôi! Anh không biết sao, gần đây anh rất kì lạ! Em không thể để con quỷ kia tổn thương anh được!"
Cô ấy không phải quỷ!
Diệu Diệu nhân lúc hỗn loạn, định trốn về chậu lan dạ hương, nghe vậy thì vừa buồn vừa giận.
"Chuyện này liên quan gì đến cô?" Bạch Lập Nhân tức giận hất tay cô ta ra, chất vấn, cả cơn tức của ngày hôm nay cũng xả hết ra ngoài: "Đỗ San San, ai cho cô quyền can thiệp vào cuộc sống của tôi?"
Đều tại cô ta, cô ta dám mở cửa!
Giọng nói của anh lộ rõ vẻ tàn nhẫn, khiến người bị chất vấn là Đỗ San San cả người cứng đờ.
"Cô cho cô là ai? Cô nghĩ mình có quyền can thiệp vào cuộc sống riêng tư của tôi à?" Anh sẵng giọng.
"Sao em lại không có quyền? Chúng ta... chúng ta... chúng ta từng là người yêu mà!" Đỗ San San vừa tức vừa thẹn, não bộ không thể suy nghĩ được lý do nào khác.
"Cô nói đã từng, chúng chia tay cả tám trăm trước rồi, tôi nợ cô cái gì?" Bạch Lập Nhân tức giận, lời nói càng ngày càng lạnh lùng: "Mời cô làm thư kí là nể tình chúng ta trước đây, tôi đối với cô cũng có thể xem là có cảm tình hơn so với người khác, tôi không hy vọng quan hệ mọi người trở nên quá khó xem! Nhưng, tôi cho cô mặt mũi, còn cô có nể mặt tôi không?"
Những lời anh nói không chút quanh co lòng vòng, rất không có nghệ thuật, khiến sắc mặt Đỗ San San hết xanh rồi lại trắng.
"Đỗ San San, cô không cần phí sức đặt tình cảm lên người tôi, cho dù tôi không có người trong lòng đi chăng nữa, thì tôi và cô vĩnh viễn cũng không có khả năng!" Bạch Lập Nhân tuyệt tình nói thẳng.
Người trong lòng của anh?
Sự khó chịu khiến anh mắt của thiên kim tiểu thư lúc nào cũng phải là hạng nhất như Đỗ San San lộ rõ vẻ oán hận.
"Cho dù tôi nuôi quỷ thì thế nào? Ảnh hưởng gì đến các người à? Tôi vui là được rồi, ai cần các người chạy đến nhà tôi thu quỷ?" Bạch Lập Nhân quát thẳng vào mặt ba người.
Đỗ San San rốt cuộc cũng không chịu được nữa, cô ta dậm chân một cái rồi chạy đi.
"Đứng lại!" Anh lớn tiếng.
Đỗ San San dừng bước, nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi lóe lên một tia hy vọng.
"Đưa chìa khóa cho tôi!" Bạch Lập Nhân giật lấy chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay đối phương.
Sự tình hôm nay không thể phát sinh lần nữa.
Tâm, hoàn toàn tan nát.
"Bạch Lập Nhân, tôi hận anh!" Đỗ San San ôm nỗi hận nhìn anh lần nữa, sau đó tức tưởi chạy ra ngoài.
Cô ta nhất định sẽ bắt anh phải trả giá!
Nhưng Bạch Lập Nhân không đời nào kiêng dè cô ta, anh dùng ngón tay nghiêm khắc chỉ vào Tiết Hồ Ly, sau đó chỉ vào mặt đại sư, giải quyết việc đau đầu trước mắt: "Anh ta trả ông bao nhiêu tiền? Tôi trả ông gấp mười lần, các người đi ra ngoài ngay cho tôi!"
Ví tiền của anh vừa vặn đặt ngay trên bàn trà, Bạch Lập Nhân cầm lấy ví, nện lên người đại sư: "Cầm hết đi! Tiền mặt, chi phiếu!" Anh mất khống chế, vì anh sợ hãi...
Con người có tốt có xấu, đại sư cũng vậy.
Làm sao anh biết rốt cuộc Tiết Hồ Ly dắt loại người gì đến đây? Ai mà biết được ông ta có thẳng tay tiêu diệt Diệu Diệu hay không?
Nếu Tiết Hồ Ly bỏ tiền ra là có thể mời đối phương đến đây, dù Bạch Lập Nhân có phải trả gấp bao nhiêu lần cũng không sợ!
"Bạch Lập Nhân, anh bình tĩnh một chút!" Diệu Diệu đứng phía sau bỗng nhiên thấy cay mắt.
Đáng ghét, Đỗ San San bị anh ép phải chạy đi, lẽ ra cô nên vui mới phải.
Đương lúc hốt hoảng đến mức hít thở không thông thế này, cô còn cảm động đến rối tinh rối mù.
Vừa rồi, sự mất tự nhiên, hốt hoảng lẫn lưu tâm của Tiết Khiêm Quân đều bị tình cảm của Bạch Lập Nhân làm nhạt đi không ít.
"Bạch Lập Nhân, bọn tôi không có ác ý, nếu chú thật sự giấu Diệu Diệu thì phải nghĩ cách để cô ấy đi, chứ không phải cứ để mặc cô ấy nửa sống nửa chết nằm ở bệnh viện như vậy!" Tiết Khiêm Quân bị anh đẩy ngã, tức giận chống thắt lưng đứng lên.
Đúng là ngang ngược.
Trước đây cũng giống thế này, mặt ngoài thì lạnh như băng, chẳng khác gì vương tử kiêu ngạo, nhưng thật ra tính tình lại cực kì xấu, hơi tý đã nổi giận, chỉ biết dùng vũ lực để giải quyết mọi chuyện.
Tiết Khiêm Quân cứ nghĩ Bạch Lập Nhân đã trưởng thành, đâu ngờ vẫn y hệt như lúc trước!
Bạch Lập Nhân căm tức nhìn Tiết Khiêm Quân.
Tiết Hồ Ly dựa vào cái gì mà lên án anh? Chẳng phải anh vẫn luôn nghĩ cách để giúp nha đầu kia sao? Là ai đính hôn với người khác, hại cô biến thành bộ dạng như bây giờ?!
"Quay về!" Bạch Lập Nhân trừng mắt nhìn Tiết Hồ Ly, nhưng vẫn không quên ra lệnh cho người phụ nữ đang đứng phía sau mình.
Anh sẽ không để bất cứ kẻ nào động đến cô.
"Được." Có anh đứng đó, Diệu Diệu thoáng an tâm, vội vàng quay về chậu lan dạ hương.
Nhưng...
Đại sư híp mắt, môi lại tiếp tục mấp máy.
Đầu Diệu Diệu bỗng chốc choáng váng, hai chân như không thể trụ vững.
Chậu lan dạ hương chỉ ngay trước mặt cô mà thôi...
Cô muốn ở lại bên cạnh Bạch Lập Nhân, cô muốn được an toàn.
Có thể tìm được người trong lòng, có thể tìm được một đoạn tình cảm an an ổn ổn, cho dù có vĩnh viễn là quỷ, cô cũng không muốn rời khỏi nơi này.
Cô muốn vĩnh viễn được ở bên anh.
"Mẹ nó, ông niệm cái gì mà niệm!" Bạch Lập Nhân nôn nóng, túm lấy cổ áo của đại sư.
Âm thanh ảnh hưởng đến hồn Diệu Diệu lại lần nữa bị đánh gãy.
Diệu Diệu khó khăn nhấc bước, thành công biến thành một làn khói trắng, chui vào trong chậu lan dạ hương.
Cô phải tin tưởng anh, Bạch Lập Nhân nhất định sẽ bảo vệ cô.
Tiết Khiêm Quân nhấc tay ngăn cản.
Nhưng sức lực của hắn sao có thể so với Bạch Lập Nhân.
Nếu không phải hắn không muốn khiến mọi việc trở nên phức tạp làm người ngoài chú ý, phỏng chừng hiện tại hắn và đại sư đã ở trong bệnh viện.
Đại sư bị tóm cổ áo, tuy khó thở nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Tiết tiên sinh, anh ôm chậu hoa lan dạ hương kia... vào trong ngực." Đêm nay, ông ta nhất định phải đưa hồn phách đó đi.
Tiết Khiêm Quân kinh ngạc, ánh mắt bắn thẳng về phía chậu lan dạ hương.
Diệu Diệu, ở trong đó?
Hắn kìm lòng không đậu đứng dậy, bước từng bước đến gần chậu hoa, sau đó nâng nó lên.
"Không được chạm vào cô ấy!" Bạch Lập Nhân dù chỉ một giây cũng không thể chịu đựng được, anh buông đại sư ra, vội vàng bước lại.
Nhưng Tiết Khiêm Quân khi này lại kiên quyết không buông tay.
Hiện trường hỗn loạn.
Đúng lúc này.
"Đại sư." Ngoài cửa truyền đến giọng nói một người.
Cả ba người đều ngẩn ra.
Chỉ thấy, mẹ Diệu vẫn còn mặc áo ngủ, bộ dạng xốc xếch bước vào nhà.
Hôm con gái bà gặp chuyện không may, bà không kịp ngăn cản.
May mà hôm nay đã đến kịp.
"Đại sư, ông còn nhớ tôi không?" Mẹ Diệu không để ý đến đầu tóc mình vẫn còn lộn xộn, chỉ chắp tay, cung kính hỏi.
Đại sư ngẩn ra: "Nhớ rõ." Lúc ấy, đối phương cũng chỉ là một người hết sức bình thường, nhưng chuyện mà bà ấy muốn hỏi lại cực kì đặc biệt, nên ông có ấn tượng khá sâu.
"Người trong chậu lan dạ hương kia là người mà hôm đó tôi đã nhắc đến, là đứa con gái bị lệ quỷ nuốt mất hai vía." Mẹ Diệu vội vàng bước qua, vươn tay về phía Tiết Khiêm Quân.
Bạch Lập Nhân cũng buông Tiết Khiêm Quân ra.
Trước tình huống này, Tiết Khiêm Quân không thể không buông tay.
Mẹ Diệu ôm "con gái" vào trong ngực, sau đó quay người, khách khí nói: "Hiện tại tôi cũng không ngừng nghĩ cách để lấy ba món bảo bối mà đại sư đã nhắc đến."
Nghe vậy, đại sư trầm tư: "Đưa con gái bà cho ta xem xem."
Ông đồng ý đến nơi này không phải là để thu quỷ, mà là để giúp người ta hồi hồn.
Mẹ Diệu đưa chậu lan dạ hương lại gần, đại sư vươn tay sờ vào lá cây.
Bạch Lập Nhân căng thẳng, định bước lên, nhưng lại bị ánh mắt của mẹ Diệu Diệu cảnh cáo.
Không mẹ nào lại đi hại con mình, Bạch Lập Nhân đành phải bình tĩnh lại.
"Con bé đã thu được một nửa bảo vật rồi?!" Đại sư ngạc nhiên.
Cái gì mà một nửa bảo vật? Một nửa đó là cái gì? Đồng tử tinh? Làm sao có thể thu được một nửa? Hai đứa chúng nó cù cưa cả ba tháng trời mà không tranh thủ lấy nốt nửa còn lại?!
Thật đau đầu.
Đại sư cũng là đàn ông, hiểu nhưng không tiện mở miệng.
Vừa rồi, hẳn là bọn họ phá hỏng chuyện gì đó.
Tiết Khiêm Quân nghe không hiểu, chỉ quan tâm đến một chuyện: "Đại sư, ông có thể giúp cô ấy hồi hồn sao?"
Nghe nói loại chuyện này đối với vị đại sư này chỉ là chuyện nhỏ.
Nên khi vừa mới hoài nghi, hắn đã bắt đầu điều tra Bạch Lập Nhân.
Từ miệng người khác biết được rất nhiều chuyện quỷ dị, hắn mới dẫn đại sư đến đây.
Ánh mắt mẹ Diệu Diệu cũng lộ rõ vẻ trông chờ: "Tôi cũng đã chuẩn bị rồi, khi con bé lấy được bảo vật thứ hai sẽ lập tức cho nó hồi hồn, nhưng tôi không dám chắc."
Thời gian không sai biệt lắm, Diệu Diệu không thể tiếp tục ngủ như vậy được.
Bạch Lập Nhân căng thẳng, anh không biết nên vui hay nên buồn...
Nói thật, anh không dám chắc sau khi Diệu Diệu tỉnh lại, cô có tiếp tục cùng Tiết Hồ Ly dây dưa không rõ hay không.
"Ta thử xem." Đại sư cúi đầu, thay đổi phù ngữ, môi lại không ngừng mấp máy: "Chúng ta đến bệnh viện, bà ôm con bé đi theo ta."