Diệu Diệu vì sinh vào tháng bảy nên cơ thể thuộc dạng khí âm, rất dễ thu hút mấy thứ “này nọ”.
Trước đây cô còn ngu ngơ không rõ lắm vì sao cứ đến tháng bảy, chung quanh mình liền xuất hiện rất nhiều mấy thứ “này nọ” bay qua bay lại.
Đến khi trưởng thành mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra do mình có một bên mắt rất đặc biệt.
Người thường quả nhiên không biết, đó là may mắn.
Cô chạy vội tới bên hồ, thấy A Vu đang bất tỉnh nằm trên mặt đất.
Mà sau lưng nó là một oan hồn đang há to cái mồm đầy máu.
Quả nhiên có ác quỷ!
Quỷ cũng có hai loại, một loại chỉ thích bay tới bay lui, còn một loại…tàn ác đến mức luôn tìm đủ mọi cách để “ăn thịt” người.
Hiển nhiên bây giờ cô gặp phải loại thứ hai, là loại cô sợ nhất.
"Thiên linh linh địa linh linh, âm chết, dương về, yêu ma quỷ thần mau lui tán!" Diệu Diệu run run giơ bùa hộ mệnh ra, hô to chú ngữ.
Bùa hộ mệnh của cô do mẹ có thêm vào đó chú ngữ rất mạnh nên yêu ma quỷ quái bình thường không dám đến gần.
Dù gì nhà cô cũng làm nghề này, mưa dầm thấm đất, cô cũng có thể học được mấy chiêu.
Một tia sáng bắn ra đánh về phía ác quỷ kia, khiến tà khí bị dọa phải lùi lại vài bước.
Khuôn mặt xinh đẹp của Diệu Diệu mỉm cười.
Rắc! Rắc!
Việc lạ đột nhiên xảy ra.
Linh phù trong tay cô giống như đèn đường chớp tắt chớp tắt, ánh sáng chập chờn lúc sáng lúc tối.
Rồi dần dần tắt hẳn.
Chung quanh khôi phục một mảnh u ám, tháng bảy âm lịch, đương lúc thời tiết nóng nực lại trở nên lạnh đến thấu xương.
Diệu diệu cứng họng.
Trời ạ, sao lại thế này? Không để người khác sống sao! Linh phù cũng có hạn sử dụng á???
“A Vu, tỉnh! Tỉnh mau!” Diệu Diệu liều mạng lay A Vu.
Nhưng A Vu ướt sũng, lay kiểu gì cũng không tỉnh được.
Hồn phách một khi đã dính nước có nghĩa từ trường bảo vệ rất yếu, thậm chí còn biến mất.
Con quỷ khi nãy bị cô dọa đến mức đứng im bất động, vì tia sáng biến mất mà trở nên hưng phấn, tiếp tục bò về phía này.
Trong khi Diệu Diệu đang sốt ruột lay tỉnh A Vu, nó liền nhân cơ hội phun ra một cỗ khí mạnh mẽ thẳng hướng Diệu Diệu mà đánh.
Cô choáng váng.
Ảo giác bắt đầu xuất hiện, một đám yêu ma giống hệt nhau đồng loạt đánh về hướng Diệu Diệu, tiếng cười the thé ngày một gần, tiếng gió cũng như những mũi tên sắc nhọn bắn thẳng vào mặt cô.
Khí lạnh tản ra chung quanh cô.
Thân thể Diệu Diệu giống như mất đi khống chế, ngã mạnh trên mặt đất.
Tay chân cô không thể nhúc nhích, lồng ngực mỗi một lần hô hấp đều rất khó khăn.
Oan hồn kia nhẹ nhàng lại gần, đôi môi đỏ như máu rộng đến tận mang tai của cô ta mở ra, ra sức hút.
Diệu Diệu cảm thấy toàn thân đau như kim chích, lục phủ ngũ tạng như bị người khác cắn nuốt.
Oan hồn kia sớm đã đem ba hồn bảy vía của Diệu Diệu hút vào bụng.
Những người có tính cách ngay thẳng như cô hồn phách cũng rất sạch sẽ, mùi vị rất tinh khiết, khiến đám yêu ma quỷ quái vô cùng lưu luyến bay tới bay lui, một khi đã có thể chạm vào liền nổi lòng tham, một đôi tay khô héo tóm lấy Diệu Diệu, kéo cô xuống lòng đất âm u lạnh lẽo.
Xung quanh nồng nặc mùi máu tươi.
Cô thấy thân thể A Vu chậm rãi biến mất.
Tốt lắm, cô cuối cùng cũng kéo dài thời gian thành công, mẹ rốt cuộc cũng phát hiện A Vu mất tích, bắt đầu thi pháp chiêu quỷ.
Nhưng…
Hoàng tuyền, âm dương, cầu Nại Hà, bờ Vong Xuyên…
Đột nhiên, một tiếng ca lạnh lẽo mơ hồ truyền đến tai cô, làm hồn cô trầm luân, muốn tách ra khỏi cơ thể để đến đó, cô sắp sửa đến thế giới kia rồi sao…
Ai cứu cô, ai đó đến cứu cô với?...
...