Mặt Trăng Đỏ

Chương 1023: Điêu Tàn

Chương 1023: Điêu Tàn


Đêm hôm sau, Lục Tân ngồi máy bay trực thăng bay tới căn cứ thí nghiệm.
Căn cứ thí nghiệm cách Thanh Cảng không xa, chỉ chừng hai trăm cây số, một vùng biển cách đất liền không xa.
Quốc Đảo vốn không tọa lạc ở đây, chỗ này là do giáo sư Bạch kiến nghị họ chuyển tới, để dễ dàng tiến hành thí nghiệm.
Dù sao, ưu thế của Quốc Đảo chính là căn cứ của họ thực chất là nhiều chiếc thuyền lớn liên kết lại, rất dễ dàng di chuyển.
Trước kia đã từng nghe thấy rất nhiều truyền thuyết về Quốc Đảo, nhưng khi tận mắt chứng kiến quốc gia trôi lơ lửng trên biển này, trong lòng Lục Tân vẫn không tránh khỏi kinh ngạc.
Hóa ra Quốc Đảo được xây dựng từ bay chiếc thuyền lớn đã được cải tạo và khoảng một trăm chiếc chiến thuyền cỡ nhỏ đan xen dày đặc với nhau. Nhìn từ xa, trông thật sự rất giống một hòn đảo nhỏ trôi lững lờ giữa biển.
"Đây là Quốc Đảo..."
Hàn Băng nhẹ giọng giới thiệu với Lục Tân:
"Diện tích của Quốc Đảo cũ thật ra còn lớn hơn nữa, số lượng thuyền liên kết cũng càng nhiều, có thể chứa tận mấy trăm ngàn người cùng nhau sinh sống trên biển, hơn nữa họ còn khai khẩn ra mấy đảo nhỏ làm dừng chân, đơn giản mà nói là một Quốc Đảo chân chính. Nhưng sau khi được Thanh Cảng chúng ta tiếp nhận, chúng ta đã chuyển những người phụ nữ còn khỏe mạnh, cũng như trẻ em và người già của Quốc Đảo tới doanh trại lâm thời được xây dựng ở thành phố Vệ tinh số 6, tiến hành cách ly bọn họ."
"Sự ô nhiễm đặc biệt ở Quốc Đảo cũng là một nguyên nhân khiến dân số của họ giảm mạnh, cũng vì vậy mà rất nhiều con thuyền không còn tác dụng đã bị bỏ đi"
"Cho nên, quy mô của Quốc Đảo mà chúng ta thấy hiện tại đã nhỏ hơn ban đầu rất nhiều."
"Số người may mắn còn sống sót cũng chỉ khoảng mấy trăm nghìn người...
Lục Tân yên lặng lắng nghe, cũng nghiêm túc quan sát.
Dù đã sớm đọc thấy trong tư liệu chuyện Quốc Đảo đang bị ô nhiễm nghiêm trọng, nhưng khi hắn tận mắt nhìn thấy bộ dạng của những người trên thuyền, trong lòng vẫn không khỏi giật mình khiếp sợ. Đất nước này chịu ô nhiễm đâu có nghiêm trọng, phải nói là cực kỳ thê thảm mới đúng.
Mấy trăm ngàn người, nói thì thấy đơn giản, nhưng nghĩ kỹ lại, đó là con số khổng lồ tới cỡ nào chứ?
Lục Tân rất nhanh đã được trực quan cảm nhận.
Khi khoảng cách giữa máy bay trực thăng và đoàn thuyền được rút ngắn, hắn cũng nhìn thấy rõ hơn hình dáng của đám người nhỏ như con kiến trên thuyền.
Những người này phần lớn đều là những người đàn ông khỏe mạnh trẻ trung, cuộc sống lênh đênh trên biển hàng năm khiến làn da họ trở nên ngăm đen, quần áo trên người cũng rất đơn giản, hầu hết là một mảnh vải che lấy những chỗ quan trọng cần che. Xung quanh, số chai rượu vỡ nát chất thành đống, lưới đánh cá vung vãi khắp nơi.
Phần lớn diện tích con thuyền đã bị rỉ sắt, rách nát, thoạt nhìn vô cùng loang lổ, dơ bẩn nhưng lại cực kỳ rắn chắc.
Đám đàn ông trên thuyền ngồi chây lười ở phía mạn thuyền, vẻ mặt ngơ ngác hệt như một khúc gỗ, mặt trời chói chang chiếu thẳng xuống đỉnh đầu cũng không biết tránh né, hệt như đã mất hết năng lực cảm nhận với thế giới bên ngoài.
Xen lẫn giữa bọn họ có không ít xác chết được tùy tiện vứt sang một bên, hệt như từng chiếc túi rách nát.
Trên không trung có vài con chim hải âu lượn lờ qua lại, thỉnh thoảng lại lao xuống, nghênh ngang mổ một miếng thịt từ trên người xác chết để ăn. Từng miệng vết thương khủng bố để lộ màu sắc tiên diễm dưới ánh mắt trời rực rỡ, máu loãng dịch nhầy chảy thành vũng, nhưng những người ngồi cạnh bọn họ hình như đã quen với chuyện làm bạn cùng đám xác chết thối rữa và đàn hải âu thích ăn thịt này, thậm chí còn lười vươn tay xua đuổi chúng nó.
Cũng may hiện giờ vẫn còn là mùa đông, tình trạng hư thối không nghiêm trọng lắm, nếu không, rất có thể ôn dịch đã sớm lan rộng.
Lục Tân nhìn thấy cảnh này, trong lòng vô cùng chấn động:
"Sao lại có nhiều xác chết như thế?"
Hàn Băng nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
"Chết đói:
Lục Tân càng thêm kinh ngạc.
Hàn Băng giải thích:
"Những người dân Quốc Đảo đã bị ô nhiễm này sẽ ngày càng thêm chây lười, hay nói đúng hơn là ngày càng suy sút, chết lặng, trong lòng bọn họ chỉ còn lại mỗi tiếng ca đó, ngày đêm mong ngóng nghe thấy tiếng ca để cuồng hoan, chứ không còn mặn mà gì với những thứ khác nữa. Đừng nói là giăng lưới bắt cá, thậm chí dù có đưa đồ ăn tới sát bên họ, bọn họ cũng lười đi lấy, cứ kéo dài mãi như vậy, tất nhiên là số người chết đói cũng ngày càng nhiều..."
"Cách đây một tuần chúng ta đã giúp họ dọn dẹp đống xác một lần rồi"
"Hiện tại những cái xác mà ngài Đan Binh nhìn thấy chính là số người đã đói chết trong vòng một tuần trở lại đây:
Lục Tân vẫn cảm thấy cục diện trước mặt rất khó hiểu.
Nhưng rất nhanh hắn đã được nhìn thấy cảnh tượng giúp hắn hiểu rõ hơn về chuyện này.
"Phành phạch..."
Đó là tại thời điểm máy bay trực thăng của hắn sắp đáp xuống, phía trên những chiếc thuyền thuộc Thanh Cảng ở xung quanh, có bốn năm chiếc máy bay trực thăng bay qua, bọn họ lần lượt thay nhau lượn qua lượn lại trên không, sau đó, một rừng túi nhựa bắt đầu rơi xuống như trời đổ mưa.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất