Chương 1068: Chuyện Tình Cảm
"Trạng thái của ngươi có vẻ cũng rất tốt..."
Lục Tân mỉm cười trả lời rồi nói tiếp:
"Hình như ngươi đã thay đổi kiểu tóc?"
"Hửm?"
Hàn Băng ít nhiều tỏ ra hơi kinh ngạc, cô vô thức sờ sờ tóc của mình, rồi mỉm cười đáp:
"Thời gian trước ta mãi vẫn không có thời gian để sửa sang lại, sau khi trở về, cuối cùng ta đã có cơ hội để chăm sóc nó... Có điều, Đan Binh tiên sinh có thể phát hiện ra, ta thật sự hơi bất ngờ đấy..."
"Ngươi đã nhuộm tóc thành màu vàng nhạt, sao ta có thể không phát hiện ra..."
Lục Tân nghĩ thầm trong bụng rồi mỉm cười nói:
"Vừa nhìn thoáng qua ta đã nhận ra ngay, trông đẹp hơn so với trước kia"
"Trước đó, ta giúp ngươi sửa sang lại căn biệt thự lâu như vậy, cũng chưa từng thấy ngươi khen ai như vậy bao giờ..."
Hàn Băng liếc nhìn Lục Tân rồi mỉm cười nói:
"bi thôi, đội trưởng Trần đang đợi"
Sau một tháng cùng nhau sửa nhà, cô và Lục Tân cũng đã trở nên thân quen hơn nhiều.
Cuối cùng, bọn họ đã không còn khách sáo khi trò chuyện với nhau nữa.
"Đan Binh tiên sinh, xin chào..."
"Đan Binh tiên sinh, chào buổi sáng..."
Trên đường đi qua một hành lang rất dài để đến phòng làm việc của Trần Tinh, Lục Tân thấy có rất nhiều người mỉm cười chào hỏi mình, một số người có tóc, một số người không có tóc, nhưng mỗi người đều rất nhiệt tình và mỉm cười chào Lục Tân, sau đó dõi mắt nhìn theo hắn.
Lục Tân ít nhiều cảm thấy hơi kỳ quái, sao người của Đặc Thanh Bộ lại có vẻ nhiệt tình với mình như vậy?
Dường như ngay từ đầu người của Đặc Thanh Bộ đã rất chú ý đến mình, nhưng trước đây, bọn họ đều nhìn mình một cách lén lút.
"Hiện tại, Đan Binh tiên sinh là một nhân vật nổi tiếng trong Đặc Thanh Bộ của chúng ta..."
Nhận ra sự ngạc nhiên của Lục Tân, Hàn Băng vừa đi trước dẫn đường vừa mỉm cười.
Lục Tân vội vàng bước lên hai bước, rồi hỏi:
"Nhân vật nổi tiếng gì cơ?"
"Hình như là có liên quan đến..."
"Chuyện tính cảm của Đan Binh tiên sinh..."
"Hả?"
Lục Tân lập tức sửng sốt.
Hàn Băng mỉm cười và nói:
"Trước đây, các đồng nghiệp này của chúng ta vẫn luôn rất tò mò về Đan Binh tiên sinh. Rất nhiều người đã lén lút hỏi thăm ta ngươi là người như thế nào, vì thông tin của ngươi có cấp độ bảo mật khá cao nên mọi người đều không tiện bàn tán. Cho đến cách đây không lâu, đột nhiên có ai đó đã nói về chuyện tình cảm của ngươi và Búp Bê, mọi người lập tức trở nên nhiệt tình, và tần suất thảo luận cũng đột nhiên tăng vọt..."
"Chuyện quái quỷ gì thế này?"
Lục Tân giật mình, mặt mũi cũng trở nên đỏ bừng:
"Đây rõ ràng là scandat, không biết là ai đã lan truyền như vậy?"
Hàn Băng mỉm cười nhìn Lục Tân rồi nói:
"Đan Binh tiên sinh cảm thấy ai có thể nói những lời này?"
"Lại là Thằn Lần chứ gì?"
Hàn Băng bật cười hì hì rồi đáp:
"Ta sẽ không bán đứng Thần Lằn tiên sinh"
"Có điều, đây là một chuyện tốt, ta cảm thấy sau khi mọi người nghe tin này, Đan Binh tiên sinh lập tức trở nên dễ gần hơn nhiều. Ngươi nhìn xem, trước đây, mọi người đều không dám chào hỏi ngươi, nhưng bây giờ bọn họ đều đã dám chào hỏi ngươi, còn có một vài người rất muốn nói chuyện với ngươi..."
Điều này là sự thật, Lục Tân có thể cảm nhận được sự nhiệt tình của những người xung quanh.
Có điều, đằng sau chuyện này là thế nào?
Trong lúc Lục Tân suy nghĩ về vấn đề này, Hàn Băng đã đưa hắn đến phòng làm việc của Trần Tinh. Cô xoay người đẩy cửa lên, sau đó lấy cốc giấy tự rót nước cho Lục Tân và mình rồi ngồi xuống trước bàn làm việc chứ không có ý định rời đi.
Trần Tinh dường như cũng đã đợi Lục Tân một lúc lâu, nhìn thấy hắn đi vào, cô mỉm cười và nói:
"Nghe nói ngươi mua nhà rồi?"
"Khi nào thì đãi tiệc tân gia?"
"Chuyện này..."
Lục Tân bị câu hỏi của Trần Tỉnh làm cho ngẩn ra, sau đó thì hơi xấu hổ.
Ở Thanh Cảng có phong tục đãi tiệc tân gia, sau khi mua nhà mới, bọn họ thường mời bạn bè đến nhà ăn một bữa.
Thứ nhất là để cho biết nhà, thứ hai là để xem thử hàng xóm có người nào khiến mình không vừa mắt, nhân lúc đông người đập cho hắn một trận ra trò...
Nhưng mấu chốt là, mình không có sống trong căn nhà đó...
Lục Tân đành mỉm cười trả lời:
"Chỗ đó có rất nhiều trẻ con, không tiện quá ồn ào, hay là các ngươi đến khu nhà cũ nơi ta ở ăn một bữa?"
Vẻ mặt của Trần Tinh lập tức trở nên hơi kỳ quái, phải một lúc sau cô mới mỉm cười và nói:
"Không vội, đợi sau khi nhiệm vụ này kết thúc rồi hẳn tính."
"Được rồi, được rồi"
Lục Tân cũng mượn bậc thang mà leo xuống, rồi hỏi:
"Bảo ta đến gấp như vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"
"Đúng vậy."
Trần Tinh gật đầu, vừa mở ngăn kéo, lật xem tài liệu, vừa nói:
"Thực ra, những chuyện xảy ra bây giờ đều nằm trong dự liệu của bọn ta từ lâu rồi. Chỉ là đôi khi, cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi những chuyện này thực sự xảy ra, bọn ta vẫn cảm thấy hơi đột ngột. Hơn nữa, những gì đang xảy ra bây giờ thật sự quá kỳ quái"
Nghe Trần Tinh nói vậy, Lục Tân cũng cảm thấy hơi kỳ quái.
Trong một tháng gần đây, Thanh Cảng rõ ràng rất yên tĩnh, Lục Tân không hề nghe nói có sự cố ô nhiễm đặc biệt ở đâu cả...
"Vấn đề lần này liên quan đến sự cố cứu viện khẩn cấp ở thành phố Hắc Chiểu..."
Khi Lục Tân đang suy nghĩ, Trần Tinh đã đẩy một xấp tài liệu đến trước mặt hắn, vẻ mặt của cô đã trở nên rất nghiêm nghị.
"Ngươi hẳn là vẫn còn nhớ kế hoạch dọn dẹp vùng cấm cấp S mà chúng ta đã nghe Viện nghiên cứu đề cập khi còn ở chủ thành?"
Lục Tân hơi ngẩn ra, sau đó khẽ gật đầu.