Chương 13: Tiêu chuẩn chiêu mộ
Đừng quên thêm truyện vào tủ sách để nhận THÔNG BÁO CHƯƠNG MỚI NHẤT nhé!
---
"Trong lần kiểm tra trước, dù chúng ta đã đánh giá ngươi, tin chắc rằng năng lượng tinh thần của ngươi sẽ ngăn cản được nguồn ô nhiễm cấp 1, không khiến mình bị thương. Tuy nhiên như thế vẫn chưa đủ, chúng ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng các biện pháp ứng phó khẩn cấp. Trong trường hợp ngươi không trụ nổi, sẽ có người ra tay giúp ngươi giải quyết vấn đề này. Chỉ e là chúng ta chưa kịp giúp thì ngươi đã tự mình xử lý xong vấn đề ô nhiễm của quán cà phê rồi.”
"Biểu hiện của ngươi quả thực vượt quá mong đợi của chúng ta!"
"Hiện giờ chúng ta cần những người như ngươi để giải quyết chuyện ô nhiễm ở khu vực giữa thành phố chính Thanh Cảng và 5 thành phố Vệ tinh…”
Giải thích xong, Trần Tinh hơi ngả người về sau, lồng ngực căng ra, nhìn Lục Tân với tư thế bình tĩnh và tận hưởng.
"Và đây cũng là lý do tại sao ta ngồi ở đây, chúng ta muốn chiêu mộ ngươi.”
"…"
Lục Tân vô thức nhìn lướt qua hành động vừa rồi của Trần Tinh, thầm nghĩ:
"Ngực to thật!"
Trần Tinh nhận thấy sự thay đổi trong mắt Lục Tân, trong lòng tự đưa ra đánh giá về hành vi vừa rồi của hắn:
"Nghĩ bậy bạ, chỉ số rủi ro giảm 10%!"
"Chỉ vì ta giải quyết được con quái vật ở quán cà phê nên ngươi mới quyết định chiêu mộ ta đúng không? Các người không có tiêu chuẩn khác nữa à? Hơn nữa, vấn đề ô nhiễm mà ngươi đề cập tới có phải là nguyên nhân chuyện hôm nay ta gặp phải không? Với lại, các người có thể giúp được ta không?”
Cô đang suy nghĩ thì đột nhiên Lục Tân hỏi một cách kỹ càng: “Tiêu chuẩn thông qua sát hạch của các ngươi là gì?”
Trần Tinh không ngờ Lục Tân lại có nhiều câu hỏi như vậy, cô là người chiêu mộ, không có ý định nói chuyện nhiều với hắn.
Nếu hắn đã hỏi vậy thì cô đành trả lời cho hắn nghe:
"Phải xem các ngươi có bị mất kiểm soát hay không!”
"Có người đã xác định có một mối liên hệ nào đó giữa người tinh thần dị biến và quái vật tinh thần, thậm chí là cả những kẻ mất trí sống lang thang bên ngoài thành phố. Họ cho rằng nguồn gốc của mối liên hệ này là mặt trăng đỏ. Do đó buộc phải cẩn thận với các mối quan hệ bên trong, bài sát hạch của của chúng ta cần dựa vào khả năng kiểm soát năng lực của các ngươi. Kiểm soát thành công mới có thể thu nhận!”
Lục Tân suy nghĩ một chút rồi vội hỏi:
"Vậy nếu như ta mất kiểm soát thì sao?"
Trần Tinh im lặng một hồi, sau đó nhìn Lục Tân, nói: "Vậy ngươi sẽ trở thành nguồn ô nhiễm mới!"
Lục Tân nhất thời cảm thấy kinh hãi.
Trần Tinh lặng lẽ quan sát anh chàng trước mặt, từng biểu hiện cử chỉ của hắn vô hình chung lọt vào mắt cô.
Nếu cô nhìn không nhầm, hắn chắc chắn là đối tượng phù hợp mà cô đang tìm kiếm.
Tiềm năng ban đầu của hắn tuy không phải là mạnh nhất, nhưng xét từ kết quả của sự việc tại quán cà phê, hắn là người duy nhất biết sử dụng năng lực của mình một cách có hiệu quả. Hắn ta thuộc hệ nhện, thậm chí có thể tự mình giải quyết một con quái vật tinh thần mà không cần bất kỳ sự trợ giúp nào. Tuy rằng hắn kể, lúc hắn chuẩn bị trốn thoát thì đột nhiên thu hút quái vật tinh thần đến, nghe có vẻ hơi kỳ quái nhưng những người khác thì khác gì?
Điều quan trọng nhất là hắn có vẻ thích thú với chuyện này, chứng tỏ hắn là một người dễ bị thuyết phục.
"Những gì ngươi nói khiến ta khá tò mò..."
"Hơn nữa, ta cũng muốn kiếm thêm một việc khác làm cùng lúc…”
Lục Tân trầm mặc hồi lâu, mãi sau hắn mới chậm rãi lắc đầu nói: "Nhưng có một vấn đề, ta muốn nói cho ngươi biết..."
"Quả thật, ta không có khả năng..."
"..."
Trần Tinh không khỏi nhíu mày trước câu nói của hắn.
Chuyện đã đến mức này mà hắn vẫn phủ nhận, chứng tỏ người này không thật thà như vẻ bề ngoài, hơi khó đối phó...
Sau đó Lục Tân nói tiếp: "Thật ra, khả năng của ta là do em gái ta cho mượn!"
Ánh mắt Trần Tinh có phần sửng sốt, cô trầm mặc hồi lâu, sau đó gõ nhẹ xuống bàn:
"Em gái ngươi?"
Lục Tân cũng nhìn về phía Trần Tinh, hắn chậm rãi trả lời:
"Người giúp ta trốn thoát lúc đó chính là em gái ta. Con bé luôn ở bên ta!"
Trần Tinh cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, vẻ mặt trở nên thận trọng.
"Không chỉ em gái ta..."
Lục Tân vừa dứt lời, vẻ mặt hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc, nói tiếp:
"Còn có bố mẹ nữa, chúng ta từ trước đến nay luôn sống cùng nhau!"
Trần Tinh nghe hắn nói xong, lông, tóc hơi dựng lên.
Đúng lúc này, bên tai trái có xỏ lỗ của cô, một mảnh kim loại màu bạc nhỏ bé đột nhiên cất giọng, lo lắng nói: "Đại tá Trần, ngài phải đưa ra đánh giá cuối cùng về hắn. Nếu hắn thực sự bị tâm thần phân liệt nặng, có nghĩa là hắn đang trên đà mất kiểm soát. Chúng ta chẳng những không thể thu nhận và chỉ dẫn hắn, mà còn phải trừ khử hắn càng sớm càng tốt, kẻo sau này tai hoạ ập đến!”
…
Gương mặt Trần Tinh không có biểu cảm gì một lúc lâu.
Chỉ là không ai biết lúc này cơ bắp của cô đã căng cứng, thậm chí tay còn vô thức đè mạnh lên súng.
Từ lâu, cô đã biết rằng Lục Tân có rất nhiều bí mật.
Trong chiếc túi đeo chéo của cô còn có một chiếc máy ảnh kỹ thuật số đời cũ, trong đó chứa rất nhiều hình ảnh ga tàu điện ngầm.
Cũng chính vì vậy mà bản thân cô cũng hiểu rõ hơn ai hết, thứ điên rồ nào đang ẩn nấp trong người thanh niên vô hại này...
Hơn nữa, ngay cả về lý lịch cá nhân cũng không giúp đánh giá về chàng trai này thêm lạc quan.
Vụ việc ở quán cà phê vừa rồi, thứ mà hắn thể hiện với người bị ô nhiễm là khả năng điều khiển cơ thể bằng tinh thần một cách chính xác. Lúc trước, cô chưa phát hiện ra “trí lực” của hắn đạt đến mức này, rất có thể là do hắn cố tình che giấu hoặc chưa nắm rõ nó.
Điều quan trọng nhất là khi quan sát Lục Tân, có một chuyện kỳ lạ đã xảy ra.
Đã từng có một người tạo giấc mơ bước vào giấc mơ của Lục Tân, cố thông qua đó để đánh giá tâm lý của hắn một cách chính xác.
Nhưng người tạo giấc mơ đó tuyệt nhiên không tỉnh lại.
Hắn ta trực tiếp ngủ say rồi chết đi. Hơn nữa, hắn ta không có bất kỳ tàn tích tinh thần nào. Theo kinh nghiệm trước đây, dù là có xảy ra trường hợp hắn ta bị giết khi đi vào giấc mơ của Lục Tân thì kiểu gì cũng sẽ còn sót lại một số tàn tích tinh thần, nhưng kỳ lạ là tất cả đều biến mất sạch sẽ. Ngay cả giáo sư Bạch cũng không thể chắc chắn rằng cái chết của người tạo giấc mơ có liên quan đến người thanh niên vô hại trước mặt hay không.
Suy cho cùng, hiện nay nghiên cứu về khả năng của người tinh thần dị biến chưa đủ sâu. Việc xảy ra tai nạn trong quá trình nghiên cứu là chuyện hết sức bình thường.
Cũng chính vì thế mà việc đánh giá về Lục Tân rất dễ xảy ra nguy hiểm.
Huống hồ, hắn còn có biểu hiện của bệnh tâm thần phân liệt?
Chỉ là…không dễ dàng gì tìm được một người có tinh thần dị biến tiềm năng như vậy. Nếu loại hắn ngay lập tức, Trần Tinh thực sự không chấp nhận nổi. Nhưng cô cũng hiểu rằng tiềm năng càng lớn thì tai hoạ sẽ càng nghiêm trọng, nhất là khi họ mất kiểm soát.
Vì vậy, sau một hồi im lặng suy nghĩ, cô không nói gì, khẽ chỉ điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình.
Lúc này, ánh mắt của hắn có vẻ hơi sắc bén.
Cô hít một hơi thật sâu, sau đó bình tĩnh nhìn Lục Tân, nói: "Ngươi có biết chuyện ta đã xem qua tư liệu và bí mật quan sát ngươi chưa? Theo ta biết, sau khi Cô nhi viện Mặt Trăng của ngươi bị phá huỷ, ngươi chỉ sống một mình. Còn cái gì mà bố mẹ, em gái, tất cả đều không tồn tại. Mọi thứ chỉ là do ngươi tưởng tượng mà thôi. Không chỉ họ, ngay cả toà nhà cũ nơi ngươi sống cũng chỉ có một mình ngươi ở.”
Cô nói xong đột nhiên thấy hơi chột dạ, đôi mắt đỏ bừng như mặt trăng đỏ.
Ánh mắt đó trực tiếp xuyên thủng những suy nghĩ ảo tưởng của hắn.
Cô biết rằng có đến khoảng 80% người có nguy cơ mất kiểm soát khi sự thật về họ được phơi bày.
Và cô cũng sẵn sàng cho việc này.
Nhưng trước sự ngạc nhiên của cô, Lục Tân vẫn lặng lẽ ngồi đó, không mảy may lo lắng hay có cảm xúc bất ngờ nào.
"Tôi biết!"
Đối với với câu hỏi này, hắn chỉ bình tĩnh trả lời: "Ta từ lâu đã phát hiện việc người khác không thể thấy họ.”
Vẻ mặt của Trần Tinh trở nên có chút kỳ quái.
Nhưng Lục Tân đột nhiên mỉm cười nói: “Ngươi không thể thấy họ, nhưng ta thì có thể. Không những có thể thấy mà ta còn có thể nói chuyện, giao tiếp và chạm vào họ. Chúng ta cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem TV. Khi ta gặp nguy hiểm, họ sẽ xuất hiện và bảo vệ ta. Vậy ngươi nói xem, một gia đình như vậy mà ngươi bảo không tồn tại sao?”
Trần Tinh định mở miệng nói nhưng rồi lại thôi. Một người có kinh nghiệm phong phú như cô cũng không biết nên đáp lại lời hắn thế nào.