Chương 137: Mẹ Lại Xuất Hiện
“Cạch cạch...”
Bỗng nhiên, tất cả nòng súng đồng loạt chuyển động, phun ra ngọn lửa màu xanh
lam.
Dường như mặt đất, toàn bộ xe cộ xung quanh, và cả lan can hai bên đường đều
rung lên cùng một lúc. Đứng trên mặt đất cũng có thể cảm nhận được cảm giác
ngứa ngáy, dường như có dòng điện đi qua cả cơ thể mình, chóp mũi tràn đầy mùi
thuốc súng nồng nặc.
Không khí bị xé toạc thành từng mảnh, theo đó là viên đạn của phe khủng bố lao
ra khỏi nòng súng, tạo thành một chuỗi lỗ thủng trên mặt đất, trên dòng xe cộ
xung quanh. Những người bảo vệ đằng trước và đằng sau phát hiện ra hiện tượng
lạ, cả những nhân viên vũ trang gấp rút lao ra khỏi xe, có ít nhất là bốn, năm
người, không có một chút phòng bị nào, cứ thế đứng giữa làn hoả lực kinh
khủng.
“Phụt! Phụt! Phụt!”
Máu tươi bắn tung toé, áo chống đạn trên người họ dường như không hề có tác
dụng, bị bắn phá thành một mảng máu thịt lẫn lộn.
Mà đây mới chỉ có một chiếc súng máy xoay nòng chĩa vào họ.
Ở một hướng khác, sáu chiếc súng máy xoay nòng cùng chĩa vào Lục Tân và Trần
Tinh, họ như bị làn mưa đạn bao phủ, nghe thấy tiếng máy đinh tai nhức óc, như
thể một đàn ong bắp cày ùn ùn kéo tới, che lấp cả bầu trời.
Trong khoảnh khắc bị bao phủ giữa làn mưa đạn, Lục Tân cũng cảm thấy tuyệt
vọng.
Hắn không có hiểu biết sâu sắc về loại vũ khí này như Trần Tinh, nhưng cũng đã
từng nghe nói về nó.
Nhưng cho dù có nghe thêm nhiều lần đi chăng nữa, khi một thứ vũ khí nóng kinh
khủng như vậy chĩa về phía mình, hắn mới ý thức được mức độ đáng sợ của nó.
Tiếng ồn ào chói tai, tiếng súng máy xoay nòng như thể ma quỷ, tiếng viên đạn
lao ra khỏi nòng súng, thậm chí còn có cả tiếng vỏ đạn không ngừng rơi xuống
đất. Những tiếng động này rõ ràng không thể nghe được cùng một lúc, nhưng
trong khoảnh khắc này lại rõ ràng tới lạ thường.
Người hệ nhện có thể tránh đạn, nhưng cũng phải xem là trong tình huống nào,
đạn thuộc loại gì.
Giờ đây, khi đối mặt với khoảng năm, sáu súng máy xoay nòng hạng nặng, đối mặt
với hoả lực ùn ùn kéo tới, hắn chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, thân thể
cũng rung động theo, dường như mất đi tất cả khả năng suy tính, hắn chỉ cảm
thấy một luồng khí tàn phá đang bao phủ quanh thân.
“Phụt phụt phụt phụt...”
Trong tai Lục Tân đầy rẫy âm thanh đạn bay xé nát không khí.
Trong họng súng đen ngòm của năm chiếc súng máy xoay nòng cách đó ba, bốn mét,
dường như có vô số con rắn lửa đang gầm rú, lao về phía hắn.
Bức xạ nhiệt phả thẳng vào mặt, mang theo mùi diêm tiêu gay mũi.
Thình thịch!
Ngay thời khắc này, trái tim vốn đang co rút lại của Lục Tân lại đập mạnh hơn
một chút.
Rất đau, nhưng Lục Tân lại cảm thấy quen thuộc.
Đó là cảm giác tuyệt vọng!
Theo bản năng, hắn có phần vô lực, nâng bàn tay của mình lên, che ở trước mặt.
“Đứa bé ngốc nghếch này...”
Rõ ràng hắn cảm nhận được có vô số viên đạn bay về phía mình, nhưng hắn không
hề bị thương.
Khi cảm giác tuyệt vọng này đạt tới cực điểm, Lục Tân lại mơ hồ cảm giác được
có một cái bóng đi tới trước người mình. Cảnh tượng này khiến hắn cảm nhận
được một loại cảm giác an toàn khác thường.
Hắn chậm rãi mở mắt ra theo bản năng.
Ngẩng đầu lên, đón lấy ngọn lửa xanh lam loé lên từ nòng súng Gatling, hắn
thấy được bóng dáng tao nhã tinh tế của mẹ.
Chân bà đi một đôi giày cao gót mạ vàng, đầu đội mũ dạ bản rộng màu xám tro.
Trên cổ bà đeo một chuỗi dây chuyền bạch kim đơn giản nhưng sáng lấp lánh, cả
người toát ra khí chất cao quý trang nhã khó để diễn tả thành lời, tạo nên sự
tương phản mãnh liệt với khung cảnh hỗn loạn, xe cộ nghiêng ngả, ánh lửa bùng
trời, đạn bay vùn vụt đằng sau.
Bà nhẹ nhàng bước tới, hơi khom lưng, ôm lấy Lục Tân và cả em gái.
Vô số viên đạn đang gào thét lao tới, đâm vào người của bà.
Mỗi một viên đạn kia đều có thể xuyên qua tấm thép, thậm chí còn có khả năng
làm một người sống phải tê liệt, nhưng cho dù vô số viên đạn bắn vào người mẹ,
không một viên nào có thể xuyên qua cơ thể hắn, còn mẹ lại dùng thân thể che
chắn toàn bộ số đạn, không sót dù chỉ một viên.
Sau lưng bà, máu tươi bắn tung toé, đỏ thẫm một mảnh.
Làn mưa đạn không thể đếm nổi trút xuống người của mẹ, khiến cho cơ thể bà run
lên nhè nhẹ.
Giống như mỗi khi nguồn điện không ổn định, chiếc máy tính để bàn trong phòng
làm việc sẽ xuất hiện những hình ảnh loé lên, các đường ngang dọc giao nhau và
cả những đốm màu sắc thay đổi, bóng dáng của mẹ lúc này tuy đẹp đẽ nhưng lại
không chân thực.
Nhưng bà xuất hiện trước mặt hắn, dùng chính cơ thể mình làm khiên chắn, đỡ
tất cả đạn cho Lục Tân và em gái.
Lục Tân còn có thể cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa của những viên đạn đang oanh
tạc trong người bà.
Viên đạn có thể xé nát tất cả, phá huỷ mọi thứ thành mảnh vụn, nhưng mẹ vẫn
đứng đó, không hề động đậy, cứ tuỳ ý để đạn găm vào người mình. Trên gương mặt
được trang điểm tinh tế của bà thậm chí còn nở nụ cười nhẹ nhàng.
Và cả ý cười quỷ dị quái đản, hưng phấn lạ kỳ nào đó...