Chương 150: Nhảy Lầu Tập Thể
Lục Tân không nói nhảm với cậu ta làm gì, bê một chậu hoa ở bên cạnh lên rồi
đập thẳng vào gáy cậu ta.
“Choang...”
Chậu hoa bị đập vỡ tan, người cũng ngất rồi, không thể náo loạn được nữa.
“Cô ta có tin ngươi thật lòng hay không, cô ta có muốn ở bên ngươi hay không
là hai chuyện hoàn toàn khác nhau...”
Lục Tân nhìn thoáng qua bức ảnh trong tay cậu ta, thở dài một hơi, nhìn về
phía em gái mình.
Vừa nhìn sang, ánh mắt đã nhìn đăm đăm về phía đó, không thể rời đi.
Hắn nhìn thấy em gái đã trói hai vợ chồng trung niên lại rồi.... dùng người đàn
ông để trói người phụ nữ, cũng dùng người phụ nữ để trói lại người đàn ông.
Hai người già kia sắp vặn vẹo thành hai cái sủi cảo rồi.... con bé làm bằng
cách nào vậy?
“Đừng lộn xộn!”
Lục Tân nhỏ giọng nói.
Em gái làm mặt xấu trêu hắn, rất không tình nguyện mà gỡ hai người họ ra.
Sau khi gỡ ra rồi, hai người trung tuổi này dường như không có hề hấn gì, tay
chân vẫn hoàn chỉnh, linh hoạt như thường.
Lục Tân càng tò mò hơn, rốt cục em gái đã làm thế nào?
“Ngươi đang nói chuyện với ai vậy?”
Giọng nói của Hàn Băng trong kênh đã có phần căng thẳng.
“Một chàng trai muốn nhảy lầu!”
Lục Tân giải thích một câu rồi khẽ thở phào nhẹ nhõm, hắn ngẩng đầu lên nhìn,
chợt sững sờ ngay tại chỗ.
Tận đáy lòng hắn có một luồng khí lạnh quét qua.
Từ nóc toà nhà nơi hắn đang đứng nhìn về đằng xa, có thể nhìn thấy nhiều mái
nhà cao thấp đan xen.
Nhưng bây giờ, trên tất cả các nóc nhà, đều xuất hiện những bóng dáng mờ ảo.
Có người thì tay nắm tay, ngọt ngào hạnh phúc đi về phía trước. Có người lại
im lặng một mình, lê từng bước về phía trước. Thậm chí, còn có người bước đi
chậm chạp, kéo theo một người khác đang gào khóc, vừa giãy dụa vừa muốn cứu
người...
Ngay lúc này, họ với những biểu cảm khác nhau đang đi tới rìa ban công, đứng
xếp hàng chờ tới lượt nhảy xuống…. Có người im lặng, tay nắm tay nhảy xuống…. Có
người phẫn nộ gào thét, tiếng hét tạo thành một vòng cung kéo dài từ mái nhà
tới mặt đất…Cũng có người khóc thút thít, ôm nhau cùng rơi xuống...
Lục Tân lập tức căng thẳng, hắn nhìn sang bên đó, ít nhất phải có tới mấy chục
người. Nhìn về đằng xa hơn, thậm chí có thể thấy mấy trăm người, nhưng khoảng
cách là quá xa, mái nhà gần nhất cũng cách hắn khoảng bốn mươi, năm mơi mét,
mà xa hơn có thể lên tới trăm mét, thậm chí còn hơn nữa, hắn có thể nhìn thấy
họ, nhưng lại không với tới...
Không gian quá lớn, khiến Lục Tân bỗng nhiên cảm giác được mình thật nhỏ bé và
bất lực.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Hàn Băng nhìn được khung cảnh nhất định từ camera gắn trước ngực Lục Tân,
nhưng khoảng cách quá xa, cô vô thức hỏi.
“Ta thấy, trên mái nhà xung quanh.... có rất nhiều người...”
Lời nói của Lục Tân có vẻ hơi ngập ngừng:
“Nhưng mà ta.... không tới kịp...”
Trong kênh liên lạc, Hàn Băng lập tức hiểu được cảnh mà Lục Tân đang phải đối
mặt là gì.
Trong lòng cô cũng chùng xuống, vô cùng ngạc nhiên, sau đó mới nói:
“Năng lực vốn có hạn, ngươi.... không nên tự trách...”
Tuy cô đang nói lời an ủi Lục Tân, nhưng rõ ràng cô cũng cảm thấy bối rối.
Có thể cứu được thì sẽ cứu, nhưng không cứu được cũng bỏi vì vượt ra khỏi phạm
vi năng lực của mình...
Lục Tân hiểu được đạo lý này, bởi vì viện trưởng khi trước đã từng nói.
Tuy hiểu là thế đấy, nhưng bây giờ, khi hắn tận mắt chứng kiến trên các mái
nhà xung quanh, số người đếm không xuể.
Trong lòng hắn vẫn nảy sinh một cảm giác khác thường.
Không biết nên hình dung đó là cảm giác bất lực sâu đậm, hay là nỗi khủng
hoảng khi phải đối mặt với sự mất đi của nhiều người như vậy.
Đã lâu lắm rồi, đây là lần đầu tiên Lục Tân xuất hiện cảm giác mãnh liệt như
vậy.
Ngay lúc này, trên đỉnh đầu hắn xuất hiện tiếng ầm ầm của cánh trực thăng
chuyển động.
Khi một trái tim chìm xuống đáy vực, nó sẽ cảm thấy xung quanh đều trở nên
tĩnh lặng.
Nhưng âm thanh ồn ào của cánh quạt máy bay trực thăng bất ngờ kéo Lục Tân trở
về thực tại.
Lục Tân vô thức ngẩng đầu nhìn, hắn thấy một chiếc trực thăng đang bay trên
đỉnh đầu họ giữa bầu trời đêm. Ánh sáng chói lòa xuyên qua bóng tối xung
quanh, thậm chí một số người dù đã leo lên đỉnh của tòa nhà cũng bị thu hút sự
chú ý.
Cửa trực thăng mở ra, một bóng người đột nhiên rơi xuống.
Đó là một cô gái trẻ có dáng người mảnh mai, mặc một chiếc đầm lolita nền đen
có họa tiết trắng trông khá rườm rà. Trên tay cô ấy cầm một chiếc ô cũng có
những họa tiết phức tạp tương tự và một vài hình ảnh hoạt hình. Tuy thoạt nhìn
cô ấy có vẻ rất yếu ớt, nhưng thật ra cô ấy đã tự mình nhảy xuống từ trên
chiếc trực thăng cách mặt đất ít nhất hai trăm mét. Nếu không phải nhờ tư thế
uyển chuyển đẹp đẽ của cô ấy, Lục Tân còn cho rằng cô ấy đã bị người ta đẩy
xuống.
Điều quỷ dị hơn nữa là sau khi rơi xuống, tốc độ của cô ấy ngày càng nhanh.
Mắt thấy cô ấy gần như sắp biến thành một vũng nước sốt thịt trên mặt đất thì
cô ấy đã đột nhiên dừng lại giữa không trung.
Cô ấy đang xòe đầm lolita, chiếc đầm bị gió thổi bay trong không trung rồi từ
từ rơi xuống.
Chiếc đầm bay lên bay xuống, giống như những cánh hoa nở ra rồi khép lại trong
tích tắc với vẻ đẹp làm rung động lòng người.
Sau khi lơ lửng giữa không trung, cô ấy nhẹ nhàng xoay người nhìn xung quanh.