Chương 17: Mục tiêu cùng giao kèo
"Dù không biết khi nào mình được chuyển lên chính thức, nhưng mức thu nhập này đã cao lắm rồi..."
"Tiền lương cố định mỗi tháng là năm nghìn, cộng thêm một nghìn tiền thưởng từ công ty, vậy mình có thể kiếm được sáu nghìn!"
"Hiện đang có nhiệm vụ yêu cầu điều tra hoặc dọn dẹp, ngoài ra còn có khen thưởng thêm..."
"Thù lao tiêu diệt một con quái vật tinh thần bậc một là ba mươi nghìn, cấp hai được ba trăm nghìn..."
"Dù không tính tiền thưởng nhiệm vụ, mỗi tháng mình làm thêm vài nhiệm vụ, kiếm được sáu nghìn cũng nhiều lắm rồi. Trừ năm trăm tiền ăn thì vẫn còn năm nghìn năm trăm tệ, một năm có sáu mươi sáu nghìn tệ, mười năm là sáu trăm sáu mươi sáu nghìn..."
"Phải mau chóng chuyển chỗ cho trường tiểu học mới được. Mọi người ở đó bị cấp nước muộn, hơn nữa chỗ đó cách tường cao quá xa nên vô cùng nguy hiểm. Dạo trước mình nghe nói tốn khoảng một triệu để mua một ngôi nhà lớn ở xa tường cao, đủ cho một giáo viên, một bảo vệ và mười mấy đứa trẻ ở. Nếu mỗi tháng mình tiết kiệm được năm nghìn năm trăm tệ thì..."
"Tích góp nhiều nhất mười lăm năm là đủ..."
"..."
Lục Tân thầm tính toán, bỗng nhiên cảm thấy tràn đầy hi vọng.
Hắn còn trẻ, mười năm năm không thành vấn đề.
Huống chi mỗi lần mình nhận thêm mấy nhiệm vụ còn có thể kiếm thêm thù lao hậu hĩnh, đúng không?
Đương nhiên cũng có rất nhiều vấn đề, ví dụ như mình cần phải nhanh chóng trở thành nhân viên chính thức.
Nếu mọi chuyện thuận lợi, chẳng những hắn có thể mua được nhà lớn sớm hơn, mà còn có thể giữ lại nhiều tiền ăn hơn, thậm chí có thể đưa cô Tiểu Lộc đến thành phố trung tâm tìm bác sĩ trong bệnh viện lớn để chữa khỏi chân cho cô ấy.
Lục Tân suy nghĩ miên man. Sau khi xuống xe, hắn vui vẻ đút hai tay vào túi quần, lững thững dạo bước trên đường.
Khi sắp về tới khu nhà, hắn chợt dừng bước. Bây giờ hắn không sốt sắng muốn về nhà.
"Anh ơi, ngươi đang làm gì thế? Ba mẹ đang chờ ngươi trở về ăn cơm đó!"
Một giọng nói vang lên trên đèn đường bên cạnh. Lục Tân ngẩng đầu thì thấy em gái đang ngồi vắt vẻo trên xà ngang cột đèn, trong lòng ôm chú gấu nhỏ được ghép từ bảy tám mảnh, cặp chân mảnh khảnh lắc lư trong gió đêm, trên gương mặt treo nụ cười thần bí.
"Em gái à, đúng lúc ta có chuyện muốn bàn bạc với ngươi."
Lục Tân ngẫm nghĩ, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn em gái trên đèn đường: "Ta vừa nhận được công việc mới, có thể kiếm được nhiều tiền hơn trước kia, có thể xây lại ngôi nhà trước đây. Ta rất muốn đi làm, nhưng có lẽ công việc này có nhiều chỗ cần dùng tới năng lực. Ta muốn hỏi xem..." Hắn thoáng dừng lại rồi nói tiếp: "Ngươi có thể cho ta mượn năng lực không?"
"Cho ngươi mượn năng lực của ta ư?"
Cô em gái trên cột đèn đường nở nụ cười kỳ lạ: "Anh à, ngươi lấy cái gì đổi với ta?"
Lục Tân suy nghĩ rồi hỏi dò: "Gà la hét nhé?"
Nụ cười tắt ngấm trên gương mặt em gái, dáng hình nó cũng trở nên mơ hồ như thể sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Lục Tân vội la lên: "Từ từ, thương lượng được..."
Bây giờ hắn đã tìm được công việc mới, xem chừng có thể kiếm được không ít tiền, đương nhiên phải làm thật tốt.
Mà để làm công việc này, trước tiên hắn phải giải quyết cô em gái này...
Tuy hắn đã gọi em gái lại song nó vẫn còn giận, cũng không nói gì mà chỉ ủ ê nhìn hắn.
Lục Tân bất đắc dĩ, đành thử thăm dò: "Rốt cuộc ngươi muốn đồ chơi như thế nào?"
"Ngươi cũng biết mà..."
Em gái nghiêm túc nhìn Lục Tân, đột nhiên cười khẽ đầy bí ẩn. Nó nhẹ nhàng nhảy xuống như một con nhện uyển chuyển, rơi xuống bên cạnh Lục Tân, nhẹ nhàng ngồi xuống đất rồi ngẩng đầu nói: "Ta muốn đồ chơi thú vị!"
Lục Tân hơi nhíu mày.
Lúc này, em gái nhìn về phía trước bằng ánh mắt sáng ngời.
Dưới ánh sáng đèn đường mờ tối, có một gã đàn ông say rượu đang vịn tường đi tiểu.
Hai mắt em gái sáng lấp lánh, vẻ mặt hung ác và tàn bạo trông hơi kỳ dị. Con bé lên tiếng: "Ta thích đồ chơi có thể động đậy và nói chuyện. Ta thích đồ chơi hoàn chỉnh, chỉ khi nó hoàn chỉnh ta mới có thể xé chúng ra rồi vá lại..."
"Anh ơi, ngươi tặng ta món đồ chơi này được không?"
"Chỉ cần ngươi tặng ta, ta sẽ cho ngươi mượn dùng năng lực của ta..."
"Ngươi đừng hở ra là hại người..."
Lục Tân nhìn người đàn ông đã tiểu xong, đang hùng hổ đá thùng rác. Hắn nói nhỏ: "Phạm pháp đó!"
Em gái nở nụ cười gần như tàn khốc, khẽ lẩm bẩm: "Vậy tại sao kẻ khác có thể hại ta?"
Nhất thời Lục Tân không biết trả lời thế nào.
Hắn quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của em gái. Lúc này, trên gương mặt ấy xuất hiện vết rạn có vẻ không đối xứng, ánh mắt chất chứa đau khổ.
"Nếu ngươi không muốn ta làm hại người khác, thì ngươi trở thành đồ chơi cho ta mượn một lát cũng được..."
Em gái nhìn thẳng vào mắt hắn, nụ cười trở nên kì dị.
Lục Tân vẫn im lặng. Hắn không trả lời, cũng không từ chối, chỉ nhìn ngón tay thon dài của em gái đang duỗi về phía mình.
Đầu ngón tay vừa nhẵn mịn vừa sắc nhọn như có ma lực vô hình.
Một khi chúng chạm lên người sẽ gây nên hậu quả đáng sợ.
Nhưng lúc ngón tay của em gái dần với lên người Lục Tân, tốc độ bỗng chậm lại.
Chúng không cắm vào cơ thể hắn mà chỉ lướt nhẹ qua lưng hắn, lần tìm được vết sẹo dài trên đó qua lớp áo. Vết sẹo ấy dữ tợn và kinh khủng, có thể tưởng tượng được lúc trước vết thương nghiêm trọng nhường nào.
"Anh vẫn là đồ ngốc..."
Em gái đè thấp giọng thủ thỉ: "Khi kẻ khác hại ta, chỉ có ngươi xông lên phía trước bảo vệ ta!"
Biểu cảm kỳ dị trở nên dịu dàng, trông em gái như một cô bé bình thường yếu đuối. Cả hai cánh tay đều vươn tới nhưng nó không làm tổn thương đến Lục Tân mà ôm chầm lấy hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn như sắp vùi vào trong cơ thể hắn. Lục Tân thấy thân hình nhỏ bé của đối phương run rẩy tựa như đang khóc dữ dội lắm, thế nhưng hắn không nghe thấy tiếng khóc trong hẻm nhỏ vắng vẻ này.
Lục Tân nhìn dáng vẻ em gái khóc nức nở hồi lâu mới thở dài khe khẽ.
Có vài chuyện, cảnh trong mơ và hiện thực đan xen, tưởng tượng và sự thật chồng chéo làm hắn không thể phân biệt rõ ràng.
Một lát sau, hắn nhẹ nhàng giữ vai em gái, đồng thời mỉm cười hỏi: "Em gái à, ngươi có biết là ta đã khác trước không?"
Trên gương mặt nhỏ nhắn lấm lem của đối phương vẫn còn vương nước mắt, nhưng con bé không giấu được vẻ tò mò: "Gì cơ?"
"Ta vừa tìm được việc, ta có tiền rồi!"
Lục Tân nghiêm túc nói: "Vì vậy, tuy ta không thể cho ngươi đồ chơi nhưng ta có thể dẫn ngươi đi mua đồ chơi!"
Hắn chỉ tay về phía khu phố náo nhiệt đằng xa: "Ngươi cứ mua thoải mái, thích cái gì thì mua cái đó!"
"Được không?"
Em gái nghe xong, hai mắt sáng long lanh như thể đã quên béng nỗi đau thương vừa nãy.
Trên gương mặt đẫm nước mắt nở nụ cười, nó gật đầu thật mạnh.
Lục Tân đã để lại cho cô nhi viện Trăng Máu toàn bộ số tiền nhận được nhờ xử lý con quái vật tinh thần bậc một gây ô nhiễm ở quán cà phê. Tuy nhiên, hắn đi làm mấy năm nay nên vẫn có khoản tích góp chừng hơn hai nghìn tệ. Hắn tìm một cái máy ATM cũ, rút hết tiền trong thẻ, sau đó dắt tay em gái tới con phố nhiều cửa hàng nhất trong khu phố cổ.
Dù sao mình cũng có công việc mới, sau này có thể kiếm thêm.
Lục Tân mua rất nhiều đồ chơi: nào là búp bê Barbie mặc vest tinh xảo, nào là gấu ôm ngây thơ đáng yêu, nào là thú bông biết nói "hôn nào, ôm nào, nâng lên cao nào" khi cầm lên... Hắn mua từ đầu đường đến tận cuối phố. Có một số đồ chơi tồn hàng trước sự kiện trăng máu, được người ta tìm thấy và bày bán. Cũng có món đồ mới được nhà máy sản xuất sau sự kiện trăng máu.
Lục Tân ngó lơ ánh mắt của mọi người, cũng không xót tiền... Dù sao thì hắn cũng phải tiêu hết tiền mới thôi...
Chỉ cần em gái gật đầu đồng ý, hoặc là con bé liếc nhìn thì hắn sẽ mua hết.
Hắn cũng biết người khác không nhìn thấy em gái mình. Khi Lục Tân nói chuyện với em gái hoặc dắt con bé đi đường, hắn sẽ bị một số người nhìn bằng ánh mắt khó hiểu. Bình thường hắn sẽ chú ý, nhưng hôm nay hắn hoàn toàn không quan tâm.
Hắn chỉ muốn dốc hết sức mình để thỏa mãn nguyện vọng của em gái.
Cuối cùng, Lục Tân xách bốn năm cái túi, còn cõng mấy con gấu to bự trên lưng, khuỷu tay treo một đống đồ chơi. Hắn dẫn em gái đi lên cây cầu ở đầu sông rồi xếp tất cả đồ chơi thành đống trước ánh mắt khác thường của những người xung quanh.
Em gái ngồi giữa đống đồ chơi, hai mắt sáng ngời.
Nó bẻ đầu búp bê Barbie xuống, tháo chân ra. Nó móc mắt gấu bông, bắt đầu xé từ phần giữa của con gấu. Nó đổi tay chân của tượng gỗ, tháo pin bên trong thú bông biết nói "hôn nào, ôm nào, nâng lên cao nào" ra... Nó thỏa thích xé và phá hỏng số đồ chơi này, nét mặt lộ rõ vẻ thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Trong khi đó, Lục Tân dựa vào lan can bên cạnh hút thuốc, lẳng lặng nhìn em gái mình.
"Ta vui lắm anh ạ!"
Cuối cùng, em gái ngẩng đầu cười cực kỳ xinh đẹp.
Rốt cuộc Lục Tân cũng yên tâm, hắn tươi cười hỏi: "Vậy ngươi cho ta mượn sức mạnh nhé?"
Em gái đứng dậy từ trong đống đồ chơi tan tành rồi nhoẻn miệng cười với Lục Tân, mắt sáng long lanh:
"Anh trai ngốc của ta ơi, lẽ nào ngươi không biết, thật ra ngươi có thể cưỡng chế sử dụng năng lực của ta?"
"Ta biết chứ!"
Lục Tân im lặng giây lát rồi trả lời: "Nhưng ta vẫn muốn hỏi ngươi!"
Trên gương mặt méo mó của em gái bỗng xuất hiện nụ cười vui vẻ chân thật, sau đó con bé vươn bàn tay mảnh khảnh về phía Lục Tân.
"Khi ngươi cần ta, ta sẽ xuất hiện bên cạnh ngươi!"
Lục Tân nhìn vào mắt em gái, nghiêm túc chìa tay ra.
"Bộp!"
Dưới trăng máu, hai anh em khẽ đập tay như đang giao ước.