Chương 27: Lão Thôi
Tần Nhiên đưa Lục Tân đến phía sau nhà máy vận tải của họ. Nơi này có rất nhiều nhà xưởng và nhà kho bị bỏ hoang, khắp nơi đều có sắt vụn hoen gỉ và cỏ dại cằn cỗi. Tần Nhiên đi thẳng đến cái nhà kho với cái cổng sắt được sơn màu xanh lam ở dưới lòng đất.
“Chính là nơi này!”
Trước khi mở cánh cổng sắt trên mặt đất, Tần Nhiên hít vài hơi rồi liếc nhìn Lục Tân.
Ông ta mới mở khóa cửa sắt, nhấc mạnh nó lên, sau tiếng tiếng cót két, cảnh cửa sắt được mở ra.
Có một mùi tanh tưởi xộc thẳng vào mũi.
Lục Tân bịt mũi rồi lùi ra sau một bước, sau đó mới đưa mắt nhìn về phía trước.
Chỉ thấy cái nhà kho dưới lòng đất này trông giống như một cái hố lớn được bịt kín bằng xi măng. Bên trong vẫn còn đọng nước. Nhà kho này dài năm mét, rộng bảy mét, sâu khoảng bốn mét. Có vài chiếc vòng sắt được đóng cố định ở dưới đáy, những chiếc vòng sắt này đều được buộc bằng dây xích sắt. Điều khiến da đầu tê dại nhất chính là có một thứ màu đỏ nham nhở được khóa trên dây xích sắt, nhìn thật kỹ thì nhận ra đó là một cánh tay.
Dưới đáy hố vẫn còn sót lại những khối thịt đã thối rữa, Lục Tân nhanh chóng nhận ra đó là thứ gì.
Hắn không khỏi cau mày nói: “Thật đáng sợ!”
Tần Nhiên liếc hắn rồi nói: “Người anh em, vẻ mặt này của ngươi trông không giống như đang sợ! Lúc đó bọn ta mới được coi là sợ hãi thực sự!”
Hắn dừng một chút rồi mới nói tiếp:
“Móa nó, lúc bốn người kia xông vào nhà thật khiến ông đây sợ chết khiếp. Mà chuyện này quá quỷ dị, ta cũng không dám giết họ nữa, mà quyết định nhốt bọn chúng ở đây rồi từ từ tra khảo xem rốt cuộc là ai đang chơi ta. Chỉ có điều, ta thật sự không ngờ, bốn tên này sau khi bị ta nhốt vào trong này, lại…Lại con bà nó…”
Không biết có phải ông ta nhận thấy giọng của mình đang run lên hay không, ông ta cố tình nhổ mạnh một bãi nước bọt vào trong hố, dùng sự tức giận để che đậy đi nỗi sợ hãi trong lòng, ông ta nói:
“Bọn chúng đều là những tên điên. Ta không giết bọn chúng, chỉ nhốt bọn chúng ở trong này. Còn chưa kịp tra khảo gì thì bọn chúng đã tự động tay động chân. Bọn chúng…Tự cắn nhau…”
Ông ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lục Tân với đôi mắt đầy tơ máu, không kiềm được nỗi sợ hãi:
“Ngươi có thể tưởng tượng được không?”
“Mấy người bọn chúng dù sao cũng là con người, nhưng bọn chúng lại không khác gì những con chó, ngươi cắn ta, ta cắn ngươi…Hơn nữa cũng không phải là cắn, mà là ăn. Bọn chúng cắn nhau, sau đó ăn luôn. Có kẻ bụng đã no toát cả ra rồi mà vẫn tiếp tục ăn…”
“Lúc đó ta…Lúc đó ta thực sự không thể nhìn nổi cảnh tượng đó được nữa, vì vậy ta đã rút súng ra và bắn chết tất cả bọn chúng…”
“Đó là lần đầu tiên ta rút súng bắn chết người nhưng lại cảm thấy bản thân đang làm việc tốt…”
“…”
Khi nói đến đây, ông ta bất ngờ dùng sức đóng mạnh cửa sắt làm phát ra một tiếng “két” cực lớn.
“Những thứ này là cái quái gì?”
Ông ta nhìn chằm chằm Lục Tân rồi nói:
“Nếu như ngươi đã tới hỏi, ta nghĩ ngươi cũng biết được ít nhiều, vậy ngươi hãy mau nói cho ta biết…”
“Những thứ này rốt cuộc là cái quái gì?”
Lục Tân nhận ra tâm trạng của ông ta có chút không bình thường.
Nhưng điều này cũng là đương nhiên. Dù ông ta có là một kẻ tàn nhẫn độc ác đến thế nào, gặp phải chuyện như thế này cũng sẽ sợ hãi.
Có lẽ ông ta không hề sợ chết.
Nhưng loại chuyện không thể giải thích như thế này lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
“Điều này hoàn toàn khác với những gì đã xảy ra trong quán cà phê trước đó, nhưng cũng thật sự rất không bình thường...”
Nghe xong tất cả những gì ông ta vừa thuật lại, trong lòng Lục Tân cũng suy nghĩ chóng vánh: “Người đã gây ra những chuyện quái dị này là Lão Thôi đầu tiên trông có vẻ không bình thường, hay là thứ gì khác? Hơn nữa, trong những điều ông ta gặp phải, dường như cũng có một số dấu vết để theo dõi. Ngày đầu tiên có một người đến trả thù, ngày thứ hai có hai người, ngày thứ tư có bốn người, vậy thì…”
Trong lòng Lục Tân cảm thấy kích động, vội hỏi: “Kể từ lần gần nhất họ tới đây đến nay đã mấy ngày rồi?”
Tần Nhiên biết rõ Lục Tân đã đoán ra được cái gì, hai mắt ông ta đỏ hoe, chậm rãi đáp: “Đã là ngày thứ bảy rồi!”
“Bảy ngày ư?”
Sắc mặt Lục Tân tối sầm lại, ngày mai chính là ngày thứ tám.
Nếu thực sự tính theo quy luật này, chẳng phải sẽ có tám người sắp tìm đến hay sao?
“Ngươi chờ ta một lát, ta phải báo cáo cái đã!”
Lục Tân nghĩ đến những gì Trần Tinh đã nói với hắn trước đó, vì vậy hắn lắc đầu rồi chuẩn bị lấy điện thoại vệ tinh ra.
Nhưng Tần Nhiên đang lạnh lùng nhìn hắn, đột nhiên ông ta nhặt một cái rìu trên mặt đất ở bên cạnh lên, chỉ vào Lục Tân rồi trầm giọng nói:
“Người anh em, trên lưng ta đã gánh rất nhiều mạng người, nhưng bọn chúng không uy hiếp được ta đâu. Đừng nói là bốn người hay tám người, dù là mười mấy người tìm đến ta cũng không sợ. Cùng lắm là ta sẽ không ở trong cái thành phố đổ nát này nữa, tiếp tục chạy ra bên ngoài sống cuộc đời ông chủ của ta. Nhưng người đừng có mà…Đừng nghĩ đến việc nhân cơ hội này mà giở trò với ta…”
“Cái rìu…”
Lục Tân liếc nhìn ba lô của mình, cũng không biết ông ta lấy đâu ra dũng khí mà dám xuống tay với hắn.
“Dù ngươi có hai khẩu súng, bên ngoài ta có nhiều người như vậy, nếu xảy ra chuyện gì, ngươi cũng không thoát được đâu!”
Tần Nhiên lạnh lùng nhìn Lục Tân, như muốn giải thích điều gì. Dù thấy chột dạ nhưng ông ta vẫn rất cứng rắn.
“Ta chắc chắn có thể thoát được, tuy nhiên điều này không phải là trọng điểm!”
Lục Tân lắc đầu rồi nói với Tần Nhiên: “Nếu bọn chúng có bốn người đến ngươi không sợ, tám người đến ngươi cũng không sợ, vậy nếu có mười sáu người đến thì sao?”
Ánh mắt Tần Nhiên có chút lạnh lùng, hầu kết ông ta hơi động đậy.
Lục Tân nói tiếp: “Lão Thôi kia có biết ngươi sống ở đâu không?”
Tần Nhiên dường như có chút hoảng loạng, ông ta khàn giọng hỏi: “Ngươi hỏi cái này làm gì?”
Lục Tân nói: “Ngươi vừa nói, lúc đầu ông ta đến tìm ngươi, là tìm đến chỗ này, nhưng lần thứ ba, lại đến thẳng nhà của ngươi. Vậy ngươi có từng nghĩ tới, có lẽ dù ngươi trốn đi đâu, họ đều có thể tìm được ngươi không?”
Lòng bàn tay Tần Nhiên run lên bần bật: “Sao có thể...”
Lục Tân nói: “Những chuyện này vốn dĩ đã rất kỳ quái, có cái gì là không thể nữa!”