Chương 288: Lời Dữ Ta
Sau khi nghe Hàn Băng phân tích chi tiết, Lục Tân không còn do dự mà nhanh chóng đưa ra quyết định.
Đồng ý.
Không gì có thể khiến hắn hoàn toàn từ bỏ phần tiền thù lao của mình.
Ba triệu không thể cứ thế mà bay mất được.
Nhưng chuyện có liên quan đến “giai đoạn 2” rất quan trọng, bản thân hắn cũng rất muốn tìm hiểu, cho nên việc nâng cấp hệ thống nhân tài đặc biệt đối với hắn mà nói cũng rất quan trọng. Nếu Hàn Băng đã tạo ra lỗ hổng trong quy định, đương nhiên hắn sẽ không đồng ý.
Còn về phần thù lao và được nâng cấp, Lục Tân không hề cân nhắc đến.
Hắn cảm thấy chuyện này rất bình thường.
Thành phố Thanh Cảng là thành phố chính, cộng thêm năm thành phố Vệ Tinh, nhiều người như vậy dựa vào đâu mà dành đãi ngộ đặc biệt cho mình chứ?
“Nếu vậy thì tính ra, trong nhiệm vụ theo dõi đoàn kỵ sĩ lần này, Đan Binh sắp nhận được một trăm năm mươi vạn.... Thông qua điều thứ mười hai của Quy định đặc thù của thành phố Thanh Cảng, ta sẽ giúp Đan Binh hoàn chỉnh hạn mức sau thuế...”
“Ngoài trừ việc trở thành thành viên chính thức ra, ngươi còn được nâng cấp lên cấp hai.”
“Thay vì mục tiêu chính là đãi ngộ dành cho người dân thành phố cấp 3.”
“......”
“Ngươi sẽ được thành phố Vệ Tinh số 2 Thanh Cảng phát tiền trợ cấp nhiệm vụ tương ứng, được hưởng quyền lợi bảo hiểm hưu trí và chữa bệnh, được đảm nhiệm chức vị quan trọng ở phòng hành chính, có quyền mua bất động sản ở một vài khu vực đặc biệt. Ngoài ra còn nhận được giấy thông hành đặc biệt có thể thoải mái ra vào bốn thành phố Vệ Tinh khác, hoặc là phải báo cáo tình hình trước rồi mới được tiến vào thành phố chính....”
“Trong đó, tiền thù lao nhiệm vụ lần này sẽ được chuyển vào tài khoản của ngươi trong vòng ba ngày làm việc.”
“Ta cũng sẽ sớm chuẩn bị tốt hợp đồng nâng cấp thân phận chính thức trong hệ thống.”
“Còn những vũ khí mà ngươi thu được trong nhiệm vụ lần này cùng với những công cụ mà ngươi yêu cầu đều đã được cấp trên đều phê duyệt, sẽ có người nhanh chóng đưa đến tận tay ngươi thôi.”
“Nhân tiện, ta cũng đã mời riêng nhóm đồng nghiệp của ta bên bộ phận nghiên cứu và phát triển sửa sang lại chiếc xe máy mà ngươi đã đăng ký.... Vốn dĩ sau khi tuyên bố chính thức thì ngươi đã có quyền hạn ở phương diện này rồi...”
Nghe Hàn Băng nhẹ nhàng giải thích tỉ mỉ, Lục Tân có cảm giác vui sướng không nói nên lời.
Hắn rất thích nghe Hàn Băng nói này nói nọ, nói quài cũng không thấy ngán.
Vấn đề duy nhất là, trong lòng hắn vẫn cảm thấy hơi bứt rứt khi nghĩ về một trăm năm mươi vạn kia....
“Đan Binh, nếu ngươi đồng ý, bây giờ ta sẽ đi nộp đơn ngay. Ngươi có thể đợi ta ở sảnh bảo vệ, đoán chừng buổi chiều sẽ soạn thảo xong tất cả các bản hợp đồng. Sau khi ngươi ký tên, ngay lập tức có thể thực hiện quy trình, đồng thời hoàn tất việc phát hành...”
“Được....”
Lục Tân sảng khoái đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại của Hàn Băng, hắn ngồi một hồi, bắt đầu suy nghĩ về một vấn đề quan trọng:
“Tổng cộng lời được nhiêu ta?”
“Báo cáo cha con nhà họ Hứa che giấu bức tranh, thưởng 1 vạn, lây lan ô nhiễm ở trung tâm mua sắm Vạn Chúng, thưởng 10 vạn, xử lý bom ô nhiễm ở phía dưới nam tường, thưởng 30 vạn, sau đó.... thật ra lúc ở trấn Hắc Thủy không có bị phạt tiền. Nhưng ta lỡ xin rồi, 3000, hỏi đường đến trấn nhỏ Khai Tâm, được thêm 100, báo cáo hao tốn đạn, có thể sẽ lời thêm 10 viên, một viên 10 tệ.... Cộng thêm 30 vạn tiền thăm dò trấn nhỏ Khai Tâm. Vật tư thu được từ đoàn kỵ sĩ, bao gồm cả xe máy và vũ khí của họ.... chắc 8000?”
“.... Lời dữ vậy?”
“Mà may sao còn vơ vét được trên người tên mặc âu phục màu hồng ở trấn Hắc Thủy được một ít.... Treo thưởng nhiệm vụ, 150 vạn! ! !”
“Cho nên…tạm thời không tính những thứ không biết sẽ được phát thù lao bao nhiêu thì tổng cộng ta lời....”
“222 vạn 1200 đồng....”
Sau khi im lặng một hồi, khóe miệng Lục Tân hơi nhếch lên, sau đó quyết định tính lại lần nữa.
Bất giác đã đến buổi trưa, sau khi nữ cảnh sát đến gõ cửa liền tiến vào phòng họp, cô tưởng rằng hôm nay không có huấn luyện sẽ không làm phiền đến vị ‘’nhân tài đặc biệt” này.
Nào ngờ vừa tiến vào phòng liền nhìn thấy hắn đang ngồi nguệch ngoạc đầy cả trang giấy trắng, mặt trên là mấy con số nhìn chút là rợn người, cô lập tức dời tầm mắt, lặng lẽ rót cho hắn một tách trà rồi chầm chậm đi ra ngoài.
Hay là lần sau gọi điện trực tiếp cho hắn là được rồi, bằng không lại đến đúng lúc hắn đang tính chuyện cơ mật.
Tới buổi chiều, có một nhân viên đem bản hợp đồng đến rất đúng hẹn.
Sau khi Lục Tân nhìn kỹ lưỡng mới ký tên của mình lên.
Hắn cẩn thận quan sát xem có điều khoản nào không cho phép cá nhân lưu giữ bí mật sau khi chính thức được tuyển làm nhân tài đặc biệt hay không, nhưng trên hợp đồng không hề có điều khoản này, nên hắn vô cùng yên tâm.
Có hơi đáng tiếc là lúc trước khi chiêu mộ Trần Tinh phải tự mình đến ký tên.
Sao lần tuyên bố chính thức này đổi thành nhân viên bình thường rồi....
Chẳng lẽ đại diện cho sự tin tưởng của lãnh đạo dành cho mình?