Chương 298: Tóm Lấy
Lý Mộng Mộng sợ mọi người nên không dám tới gần chỗ hắn.
Người trẻ tuổi kia cũng mỉm cười, hắn gạt chân trống của xe máy xuống, cúi người đưa khăn giấy cho Lý Mộng Mộng.
“Đừng lo, ta tới để giúp ngươi mà!”
Nụ cười của hắn rất dịu dàng, nhỏ giọng an ủi: “Bây giờ không sao nữa.”
...
“Ngươi...”
Trạng thái tinh thần của Lâm Mộng Mộng trên bờ vực sụp đổ, cô sợ hãi tất cả mọi người theo bản năng, nhưng nụ cười của cậu thanh niên này khiến cho cô trấn định lại đôi chút. Hắn có thể cho người khác cảm giác an toàn chỉ bằng một ánh mắt. Không giống với những người đi đường thờ ơ, coi cô như kẻ điên, cũng không giống với những người mang khuôn mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào cô, hắn chỉ ngồi yên trên xe.
Nụ cười của hắn rất chân thành, giúp Lâm Mộng Mộng nhận được cảm giác an toàn khó mà hình dung được.
Lâm Mộng Mộng dè dặt đưa tay ra, nhận lấy khăn tay, lau nước mắt trên mặt.
“Ngươi... Ngươi có thể giúp được ta sao?”
Người trẻ tuổi kia nghe câu hỏi của Lâm Mộng Mộng thì mỉm cười, nhưng hắn không trả lời, đột nhiên, hắn đưa tay chộp về hướng đằng sau.
Động tác của hắn đột ngột, không có bất cứ dấu hiệu báo trước nào.
Cánh tay hắn như thể vặn thẳng ra sau, có vẻ trái ngược với lẽ thường.
Động tác đột ngột này làm cho Lâm Mộng Mộng hoảng sợ hơn, cơ thể cô run lên, muốn chạy trốn thật nhanh.
Sau đó cô mới phát hiện ra, động tác của thanh niên này không liên quan gì tới mình.
Người bị hắn túm lại là một người đàn ông trung niên mặc vest, nhìn ông ta như người đi đường vừa đi qua chỗ này, chỉ là đi gần họ hơn.
Ông ta đột nhiên bị túm cổ tay, vẻ mặt ngơ ra, rồi sau đó hỏi với giọng cảnh giác:
“Ngươi làm gì vậy?”
“Không có gì.”
Cậu thanh niên nhìn ông ta kỹ một lượt rồi mới buông cổ tay ông ta ra, cười nói:
“Thật ngại quá.”
Người đàn ông trung niên cảm thấy ngờ vực nhưng vẫn đi tiếp.
Cậu thanh niên quay đầu nhìn Lâm Mộng Mộng, cười nói:
“Vừa nãy đột nhiên ông ta tiến gần, như là muốn chạm vào ta.”
Lâm Mộng Mộng cảm thấy khó hiểu, đề cao thái độ cảnh giác.
Sau đó, hắn cười nói:
“Vào thời điểm ông ta chạm vào ta, ta thấy ông ta biến thành một người khác.”
Hắn chậm rãi hồi tưởng lại, nghiêm túc miêu tả cho Lâm Mộng Mộng nghe:
“Khi mặt ông ta biến thành người khác, người đó định tiến tới gần ta, dường như muốn bắt bằng được cánh tay của ta. Ta biết ông ta có gì đó không ổn cho nên nhân cơ hội đó bắt ngược lại ông ta, nhưng người đó rất cảnh giác. Khi ta tóm được tay ông ta, gương mặt đó lập tức biến mất, lại trở thành ông chú kia...”
Lời nói này rất quái dị.
Lâm Mộng Mộng nghe vậy thì đột nhiên cảm thấy căng thẳng:
“Trông gương mặt đó thế nào?”
“Nói về hình dạng thì không có gì đặc biệt cả.”
Hắn nói:
“Phải nhắc tới nụ cười của người đó, vừa đắc ý vừa ngông cuồng, giống như bản thân người đó vô cùng lợi hại...”
Lâm Mộng Mộng cảm thấy có một chùm sáng lướt qua tâm trí mình, cô run rẩy, nhanh chóng bò dậy, nắm chặt cánh tay của người trẻ tuổi kia, rơi nước mắt:
“Là hắn, chính là hắn, hắn là quỷ đấy... Hắn sắp ép ta phát điên rồi, ta xin ngươi, xin ngươi hãy cứu ta...”
Cánh tay cậu thanh niên bị cô nắm chặt, hắn có phần mất tự nhiên nhưng vẫn cười nói: “Không có gì, ngươi yên tâm đi, ta biết rồi.”
Giọng nói của hắn làm cho Lâm Mộng Mộng cảm thấy yên tâm, cô nắm tay hắn thật chặt như thể sợ hắn chạy mất.
“Nhưng mà...”
Người thanh niên nhìn Lâm Mộng Mộng đang căng thẳng:
“Ngươi tránh xa ta chút đi...”
Lâm Mộng Mộng ngạc nhiên, nhìn hắn bằng ánh mắt lo sợ.
Người thanh niên nhìn xuống chân Lâm Mộng Mộng, nói với vẻ ngại ngùng:
“Ngươi cào vào xe của ta rồi...”
…
“Muốn giải quyết vấn đề thì bây giờ ngươi phải nghe lời ta!”
Lục Tân ngoái đầu nhìn thoáng qua xung quanh, thấy những biểu cảm khác nhau. Trong đám người, có người hiếu kỳ, có người thờ ơ, nhưng có cả một gương mặt hung ác nham hiểm đang ẩn nấp. Gương mặt đó nấp trong đám người, dù bản thân cảm nhận sự tồn tại của hắn rất rõ ràng, nhưng không thể nào biết được hắn đang ở chỗ nào. Vì thế, Lục Tân quay đầu nhìn cô gái có gương mặt xinh đẹp, khóc tới mức hai mắt sưng to kia.
“Bây giờ ngươi cứ đi theo ta đã...”
Hắn vỗ yên sau xe máy, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng nhất có thể.
Hắn biết cô gái này đang rất hoảng sợ, lo rằng thái độ mình sẽ doạ cô chạy mất.
Dù sao bây giờ hắn cũng là hạt nhân nòng cốt trong tổ công tác mà.
“Đi... Đi đâu cơ?”
Cô gái nghe hắn nói vậy thì có phần sợ hãi, như con thỏ con hoảng sợ, run rẩy nói.
Lục Tân không thể làm gì ngoài hạ thấp giọng: “Tìm một nơi thích hợp để tóm hắn chứ sao.”
“Ngươi yên tâm đi, trông ta có vẻ...”
“Được.”
Lục Tân vừa định giải thích rằng trông hắn có vẻ hung dữ nhưng thực ra là người tốt, không ngờ rằng cô gái đã đồng ý rồi.