Chương 379: Chưa Qua Cầu
Cố gắng mở to đôi mắt đang buồn ngủ, Lục Tân đến trước vách ngăn của mình, đột nhiên cả người tỉnh táo hẳn lên.
“Đồ của ta đâu?”
Thứ hắn nhìn thấy là một vách ngăn trống rỗng.
Vật dụng làm việc của hắn, còn có máy tính, thậm chí là giỏ đựng rác thường dùng đều không thấy.
Điều này lập tức khiến Lục Tân nhớ đến lần suýt nữa bị Lữ Thành cướp mất việc làm, trong phút chốc liền thấy buồn bực.
Trong lòng nghĩ đến rất nhiều chuyện không tốt:
Chẳng lẽ là vì hôm qua mình nổ súng bắn thư kí của Phó tổng Tiêu, người ta không vui nên đuổi việc mình rồi?
Hay là Phó tổng Tiếu qua cầu rút ván, sau khi tìm mình giúp đỡ xong liền trở mặt sao?
... Không đúng, vẫn chưa qua cầu mà!
Sau đó, ngay lúc Lục Tân đang ngơ ngác không biết nên để cái túi ở đâu thì một giọng nói nhè nhẹ vang lên bên cạnh:
“Chủ quản Lục, phòng làm việc của ngươi ở bên kia...”
Lục Tân phản ứng lại, nhìn người đang nói là Trương ca – người chạy nghiệp vụ cùng mình.
Nhìn theo hướng hắn chỉ, Lục Tân mới nhận ra cách bài trí trong phòng có chút thay đổi.
Đối diện với văn phòng của chủ nhiệm Lưu, vài mặt kính mờ đục được dựng lên, làm văn phòng bị thu hẹp lại một chút. Bố cục ban đầu của văn phòng này thuộc về mọi người làm việc trong sảnh, chỉ có phòng của chủ nhiệm Lưu nằm ở cuối.
Nhưng bây giờ, phòng làm việc lại xuất hiện hai gian, vị trí tương đối, giống như ngang hàng với nhau.
“Phòng của ta?”
Lục Tân lúc này mới kịp phản ứng, kinh ngạc chỉ vào mũi mình nói:
“Ngươi gọi ta là chủ quản?”
“Đúng vậy, không phải ngươi đã được thăng chức rồi sao?”
Trương ca cũng hơi ngạc nhiên nói:
“Hôm qua vừa tan ca, chủ nhiệm Lưu liền dặn dò mời vài công nhân sửa chữa đến dỡ bỏ tấm vách ngăn trong đêm, làm thành một văn phòng mới. Hắn nói bây giờ ngươi thăng chức chủ quản rồi, không thể cứ làm việc trong sảnh như trước kia được, không chỉ tăng giờ làm, thêm bàn ghế và vật dụng làm việc mới, còn chuyển hết đồ dùng cũ của ngươi qua đó rồi...”
“A cái này...”
Lục Tân trố mắt đứng nhìn, năng lực điều hành của chủ nhiệm mạnh vậy sao?
Hắn có chút bán tín bán nghi qua đó xem thử thì thấy bảng hiệu ở trên cửa ghi dòng chữ “Văn phòng chủ quản”.
Đẩy cửa kính ra liền nhìn thấy một văn phòng không lớn lắm, chắc khoảng 4-5 mét vuông. Máy tính cũ của hắn đang được đặt trên chiếc bàn làm việc mới tinh. Ngay cả cái ghế quay không thể xoay được mà hắn từng ngồi giờ cũng đã được thay mới.
Ống bút, văn kiện, còn có giỏ đựng rác nhỏ quen thuộc của hắn đều ở đây cả.
“Đều là của ta?”
Lục Tân có hơi chóng mặt khi niềm vui sướng bất ngờ ập đến.
“Đương nhiên rồi, toàn bộ đều là hàng mới nữa đấy...”
Trương ca đi theo qua, dựa vào cửa, nhìn vào bên trong nói:
“Vốn dĩ máy tính cũng phải thay cái mới, nhưng chủ nhiệm nghĩ đến bên trong máy tính của chúng ta còn có nhiều tư mật... nên tạm thời vẫn dùng cái này thì hơn.”
Hắn vừa nói vừa nhìn Lục Tân với ánh mắt ý bảo, chủ nhiệm muốn cho ngươi thời gian để chuyển tài liệu sang.
“Công ty của chúng ta, chu đáo quá rồi...”
Lục Tân còn nói gì được nữa, chỉ có thể bật ra một tiếng cảm khái từ đáy lòng.
Trương ca nháy mắt một cái với lời cảm khái của hắn, hùa theo nói:
“Có lẽ là vậy...”
...
Rất nhanh, gần tới giờ làm việc, các đồng nhiệp đều lần lượt đến công ty, nhìn thấy văn phòng mới xuất hiện, họ đều có chút bất ngờ. Sau khi lặng lẽ thì thầm với nhau nghe ngóng, họ liền chạy đến bên văn phòng của Lục Tân chào hỏi:
“Tiểu Lục chủ quản, chúc mừng chúc mừng...”
“Chủ quản Lục, sau này mọi người phải cố gắng làm việc dưới sự dẫn dắt của ngươi rồi...”
“Chào buổi sáng chủ quản...”
“Lục quản...”
Qua một loạt thay đổi cách xưng hô cho phù hợp, mọi người bắt đầu thống nhất gọi Lục Tân là “chủ quản Lục”.
Mọi người đều rất nhiệt tình, người thì chúc mừng Lục Tân có văn phòng riêng của mình, cười trêu chọc muốn Lục Tân khao một bữa, người thì mang trái cây mình vừa rửa ra mời Lục Tân ăn thử.
Lục Tân bây giờ thật tuyệt, mọi người đều biết hắn là người tin cậy có thể đi bên cạnh phó tổng giám đốc.
Tâm trạng hắn cũng rất tốt, cười đáp lại, chỉ là chưa đồng ý chuyện mời khách.
Không phải là vì tiết kiệm tiền, chủ yếu là do bản thân dạo này bận quá...
Qua gần nửa giờ đồng hồ, chủ nhiệm cũng mang theo cặp mắt gấu trúc đi làm.
Có vẻ là tối qua hắn đích thân đến đây giám sát.
Thế nhưng, trông thì mệt mỏi vậy mà tinh thần hắn lại rất tốt. Hắn tới gặp Lục Tân trước, sau khi cổ vũ đối phương tiếp tục cố gắng làm việc thì hào hứng quay về văn phòng của mình.
“Lần này, bản thân không cần ngồi cả ngày trong nhà vệ sinh nữa nhé?”
“Mọi người làm việc vất vả rồi...”
Nhưng còn chưa đợi chủ nhiệm Lưu ngồi vào văn phòng 2 phút, đột nhiên bên ngoài đã vang lên một giọng nói lịch sự.
Tinh thần chủ nhiệm Lưu vừa thả lỏng lại chợt giật mình, run rẩy ngó đầu ra ngoài phòng làm việc, vài cọng tóc trên cái đầu hói đều dựng cả lên. Người hắn nhìn thấy chính là vị phó tổng Tiếu thư thả, ôn hòa hơn hắn lúc này đang đứng trong phòng làm việc chào hỏi các nhân viên.
“A, cái này......”
Chủ nhiệm Lưu vội vàng lao ra, đầu như sắp nổ tung.
Sao lại đến rồi?
Đi ra thấy tất cả các nhân viên đều ngây ra nhìn, chủ nhiệm Lưu sắp điên đến nơi rồi.