Chương 420: Các Ngươi Không Tin Ta Sao?
“Đan Binh, có bao nhiêu người không bình thường vẫn chưa bị bắt?”
Bóng dáng Trần Tinh xuất hiện ở bên ngoài ghế phụ, ánh mắt cô bình tĩnh nhìn Lục Tân.
“Vẫn còn rất nhiều, người đàn ông đang quay cảnh bắt người bằng máy ảnh kỹ thuật số ở trước mặt chỉ là một trong số đó.”
Lục Tân thành thật trả lời, hắn cố gắng giải thích rõ ràng nhất có thể:
“Hơn nữa, khi chúng ta vào trung tâm thành phố và gặp được càng nhiều người, ta lại càng phát hiện thêm nhiều người có biểu hiện bất thường hơn. Thậm chí ngay trước mặt mà ta đang nhìn thấy đây, rõ ràng là có đến mười mấy người đang có vấn đề. Đây là lần đầu tiên có nhiều người có biểu hiện bất thường xuất hiện trước mặt ta với khoảng cách gần, nhưng ta chỉ thấy được thôi…”
Trần Tinh khẽ im lặng, sau đó lại hỏi:
“Ngoài nhìn thấy, ngươi còn có bằng chứng nào khác nữa không?”
Lục Tân lắc đầu:
“Không có.”
Trần Tinh khẽ cau mày:
“Nếu chỉ nhìn thấy thôi thì khó mà thuyết phục được người khác. Hiện tại, chúng ta đã bắt giữ rất nhiều người. Hơn nữa, bất kể đã sử dụng phương pháp kiểm tra nào, chúng ta đều không phát hiện ra sự bất thường của họ. Cho nên, ta muốn xác nhận với ngươi, bây giờ ngươi.... Đối với những người có biểu hiện bất thường mà ngươi có thể trực tiếp nhìn thấy kia, ngươi nắm chắc được mấy phần là họ đã bị ô nhiễm?”
Hình như Lục Tân có vẻ hơi khó hiểu, hắn quay đầu liếc nhìn Trần Tinh.
Đối mặt với khuôn mặt đã không còn bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào của Trần Tinh, hắn chậm rãi gật đầu và nói:
“Các ngươi không tin ta sao?”
Trần Tinh đột nhiên hơi lo lắng.
“Ta hiểu.”
Lục Tân tiếp tục nói, thậm chí khuôn mặt hắn còn lộ ra một nụ cười ấm áp:
“Lần đầu tiên người nhà của ta xuất hiện, ta cũng nghi ngờ liệu mình có bị ảo giác hay không. Nếu không thì sao những người khác không nhìn thấy, chỉ một mình ta mới có thể thấy?”
“Bây giờ cũng vậy. Nếu ta nhìn thấy sự bất thường của họ, nhưng các ngươi lại không kiểm tra ra điểm bất thường, các ngươi thấy nghi ngờ ta cũng là hợp lý. Chỉ là đối với vấn đề mà ngươi đang hỏi bây giờ, ta không thể trả lời được.”
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước rồi nói tiếp:
“Suy cho cùng, việc phát hiện điều bất thường và chỉ ra chúng là nhiệm vụ của ta. Tuy nhiên, việc tin tưởng ta hay không, là công việc của lãnh đạo các ngươi…Đúng không?”
…
Lục Tân nói những điều này một cách bình tĩnh, thậm chí còn có vẻ rất ôn hòa.
Nói xong câu này, hắn lặng lẽ dựa vào tựa lưng, bình tĩnh quan sát đám người trước mặt.
Có rất nhiều quái vật trong đám đông với những khuôn mặt quỷ dị.
Trong số chúng có một số người đang nhìn vào đám đông hỗn loạn trước mặt rồi nở nụ cười hạnh phúc, một số người thì hét lên vui sướng sau khi trông thấy những người khác bị bắt giữ, một số người mang vẻ mặt cảnh giác, đang lấm la lấm lét trốn vào một số góc khuất. Còn có một số người khác như thể đã phát hiện ra nguồn gốc của những mối đe dọa này đến từ đâu, bèn vươn cổ về phía Lục Tân và nhìn hắn với ánh mắt đầy u ám.
Nhưng lúc này, Lục Tân không thèm để ý tới họ.
Loại tâm trạng này rất phức tạp, cứ như không có vui vẻ, tức giận hay thậm chí là dao động.
Hắn chỉ im lặng nhìn sự kỳ quái trước mặt, như thể đã không còn đếm xỉa đến việc này.
…
Nhìn khuôn mặt đầy phiền muộn của Lục Tân, trong lòng Trần Tinh dâng lên một cảm giác vô cùng phức tạp.
Lúc đầu, cô bước đến nói chuyện với Lục Tân về vấn đề này, cô hơi lo.
Cô lo lắng thái độ thiếu tin tưởng này sẽ ảnh hưởng xấu đến tâm trạng của Lục Tân.
Nhưng sau khi nhìn thấy phản ứng của Lục Tân, cô chợt nhận ra mình đã sai.
Lục Tân hoàn toàn không quan tâm đến việc cô hay những người khác có tin hay không.
…
Phát hiện này khiến Trần Tinh phải nheo mắt rồi cô đột nhiên xoay người sải từng bước lớn về phía trước.
Đôi giày cao gót nhọn hoắt dưới chân bị cô giẫm lên tạo ra những âm thanh nghe lanh lảnh và mạnh mẽ.
Cô đang đi về phía người thanh niên đang đứng cách vỉa hè không xa, hắn cầm chiếc máy ảnh kỹ thuật số để chụp lại cảnh bắt người, vừa chụp vừa hét to mấy câu đại loại như “f* ck”, “lại xảy ra chuyện gì nữa”, “điều này thật thú vị”, “Văn phòng Hành chính lại gây rắc rối” v.v.
Bất kể nhìn ở góc độ nào, trông hắn cũng vô cùng bình thường.
Ngay cả khi Trần Tinh sử dụng sức mạnh tinh thần của mình, cô cũng không thể cảm nhận được sự dao động bất thường nào trên người hắn.
Nhưng Lục Tân lại chỉ ra rõ ràng rằng hắn có vấn đề.
Đây chính là mấu chốt.
Thế là, Trần Tinh vô cảm bước về phía người thanh niên. Lúc đầu, người thanh niên này không nhận ra, thậm chí hắn còn chĩa máy ảnh về phía Trần Tinh – người đang bước về phía mình, hắn nhìn vóc dáng kinh người của cô mà vô thức há to miệng:
“Ôi, người phụ nữ này…”
Tuy nhiên, hắn chưa nói hết câu thì đã đột nhiên nhìn thấy một nắm đấm trực tiếp xuất hiện trong hình ảnh của máy ảnh và nhanh chóng to ra.
“Bụp!”
Máy ảnh đã bị Trần Tinh đập vỡ, người thanh niên cũng bị cô nện một đấm ngã ở dưới đất.
Người thanh niên với cái mũi chảy đầy máu đang giãy giụa muốn bò dậy, nhưng Trần Tinh đã kịp túm lấy cổ áo hắn rồi kéo lên.