Chương 460: Hậu Chiêu
Sau đó, bà bèn đứng dậy và mở miếng sắt ở khung cửa sổ nhỏ hẹp kia ra, để vị hạm trưởng già có thể nhìn thấy tận mắt.
“Ta đã đặc biệt chọn phòng thẩm vấn này cho ngươi để ngươi có thể nhìn thấy tận mắt vị trí khách sạn Đông Hải. Ngươi nhìn xem…”
Dường như có một sự đắc ý không thể che giấu trong giọng nói của Bà:
“Bây giờ ngươi vẫn còn nhìn thấy con quái vật đó không?”
Vị hạm trưởng già mở to đôi mắt nhìn qua khung cửa sổ nhỏ hẹp.
Ông ta còn nhớ rõ vị trí mà Thân Minh đang đứng trước khi chết, trước đó ông ta cũng từng nhìn thấy thân thể cao lớn của Thân Minh, hắn nhìn xuống thành phố này từ trên cao. Cho nên, khi thấy đúng như bác sĩ Giả nói, khuôn mặt ông ta dần trở nên tái nhợt.
“Không thể nào, mọi chuyện không thể kết thúc như những gì mà các ngươi đã nói…”
“Bọn ta đã chuẩn bị rất chu đáo cho kế hoạch này, các ngươi không thể nào giải quyết được nó một cách dễ dàng như vậy…”
Ông ta hét lớn, nếu nói là ông ta đang tranh biện, không bằng nói ông ta đang tự an ủi mình.
“Nhưng sự thật chính là vậy…”
Bác sĩ Giả tỏ ra vô tội rồi thở dài:
“Phải rồi, dù sao thì ngươi cũng không thể tiết lộ bí mật, nói cho ngươi biết cũng không thành vấn đề.”
“Thanh Cảng bọn ta luôn có một nhóm người yêu thích nghiên cứu và có thái độ rất tích cực đối với các nghiên cứu khoa học. Điều bọn ta sợ nhất chính là một số dị biến giả nào đó vì có cấp bậc quá cao nên bị Viện nghiên cứu Liên minh nhìn trúng và muốn đưa những dị biến giả này đi, hoặc đưa ra cho bọn ta đủ loại quy tắc phiền phức. Vì vậy, bọn ta luôn có một thói quen vô cùng hợp lý và bình thường. Đó chính là tự động hạ một cấp bậc của một số dị biến giả cấp cao rồi mới báo cáo lên trên. Cho nên, những người khác chỉ nghĩ rằng Thanh Cảng bọn ta có một dị biến giả cấp A+, nhưng trên thực tế, bọn ta có đến hai dị biến giả cấp S. Một người đã bị che giấu cấp bậc thực sự. Người còn lại là người mà bọn ta hoàn toàn không định báo cáo lên trên…”
Lần này, dù không bật đèn, hạm trưởng già cũng có thể nhìn thấy nụ cười đắc ý đến mức khiến người ta kia.
“Các ngươi hẳn là chưa từng nghĩ đến điều này đúng không? Các ngươi đang chơi với lửa, nên các ngươi sẽ tự thiêu chết chính mình…”
Hạm trưởng già ra sức hét lên, ông ta đã không còn kìm nén được lửa giận, gào to đến nỗi giọng nói đã trở nên khàn khàn:
“Hai dị biến giả cấp S hoàn toàn không phải là điều mà một thành phố Cao Tường có thể tiếp nhận được, các ngươi cũng không thể nào có đến hai dị biến giả cấp S…”
“Hơn nữa…Hơn nữa…Các ngươi thật sự cho rằng đứa trẻ đó dễ đối phó như vậy sao? Dù những điều ngươi nói đều là thật, thì Thanh Cảng cũng sẽ bị hủy diệt…Khi các ngươi ép hắn sử dụng năng lực cuối cùng của mình, Thanh Cảng sẽ mãi mãi trở thành một đất nước chỉ tồn tại toàn quái vật…”
Khi tiếng gầm giận dữ như phát tiết này dừng lại, hạm trưởng già cũng cảm nhận được sự yên tĩnh chết chóc trong phòng thẩm vấn.
Ông ta trông thấy người phụ nữ đáng ghét đối diện đang từ từ thu lại nụ cười trên mặt.
Bà chỉ yên lặng quan sát ông ta, điều này khiến ông ta cảm thấy nôn nao, trong lòng lập tức nảy sinh một dự cảm không tốt.
“Báo cáo đặc biệt…”
Người phụ nữ này không tiếp tục nói chuyện với ông ta nữa, thay vào đó, bà kéo tai nghe bên tai phải của mình rồi nói khẽ trong kênh trò chuyện:
“Đã có kết quả thẩm vấn mới nhất…Có thể Hồng Y Sứ Đồ vẫn còn một năng lực chưa được sử dụng, hãy nhắc Đan Binh chú ý. Ta nghi ngờ năng lực thứ ba của hắn có liên quan đến việc giải phóng một số lượng lớn quái vật tinh thần.”
Nói xong, bà bèn đứng dậy, nhẹ nhàng vặn eo rồi thở ra một hơi thật dài.
Bà nói tiếp:
“Ngoài ra, hãy cử một vài dị biến giả có thể đào sâu trí nhớ của ông ta đến đây, rõ ràng là ông ta đã cất giấu một số điều.”
…
“Đan Binh tiên sinh, ngươi có nghe thấy không?”
“Đan Binh tiên sinh, sau cuộc thẩm vấn vị hạm trưởng già của nước Hải Thượng, bọn ta biết được có thể Hồng Y Sứ Đồ vẫn còn một năng lực khác khi bị ép tới cực hạn, nó sẽ giải phóng một số lượng lớn quái vật tinh thần. Dù vẫn chưa có chi tiết cụ thể nhưng đoán được, số quái vật tinh thần này hẳn không giống với những dị biến giả đã xuất hiện trong thành phố Thanh Cảng trước đó. Đan Binh tiên sinh nên chuẩn bị tinh thần để đề phòng đối phương phản công…Nhất định phải cẩn thận…”
Lục Tân ngồi xổm trên đống đổ nát trên nóc khách sạn Đông Hải, lặng lẽ nhìn xuống phía dưới tòa nhà, cái bóng của hắn đang chiến đấu với từng luồng từng luồng sức mạnh tinh thần màu đỏ kia, trong lòng hắn cũng dâng lên một cảm xúc khác thường.
Hắn có thể cảm nhận được cha mình đã xé xác con quái vật đó, hoàn toàn trấn áp được nó.