Mặt Trăng Đỏ

Chương 542: Mục Đích Gì

Chương 542: Mục Đích Gì


“Các ngươi đừng có con m* nó nói vớ vẩn nữa.”
Giữa những tiếng la hét ầm ĩ, trưởng đoàn lạnh lùng mắng một câu, dọa cho ai nấy đều sợ hãi im bặt.
“Các ngươi nghe ta nói đây, bây giờ thật sự không còn cách nào khác.”
Trưởng đoàn chậm rãi nói:
“Nếu những kẻ điên đồng loạt xông vào, mọi người đều phải chết, chẳng thà liều một phen...”
“Nhưng nếu tất cả mọi người cùng xông ra ngoài, khi thật sự xảy ra chuyện, đến lúc đó hối hận cũng không cứu vãn được gì.”
“Cho nên, ta sẽ đi với hắn qua bên đó để giải quyết, các ngươi hãy đợi ở đây, khi có cơ hội thì phải nhanh chóng xông ra ngoài...”
“...”
Nói đến đây, Trưởng đoàn nhíu chặt lông mày,
Trong khi nói chuyện, cô ấy cau mày, nhanh chóng cân nhắc tất cả mọi việc:
“Nếu có thể thoát khỏi nơi này, các ngươi phải lập tức bằng mọi cách tìm đến những thành phố Cao Tường xung quanh, thậm chí là các đoàn kỵ sĩ, tóm lại là phải bằng mọi cách truyền tin này cho tất cả mọi người...”
“Thị trấn Bạch Tháp có rất nhiều kẻ điên, đây là một vấn đề lớn...”
“Cho dù kẻ nuôi những kẻ điên này là ai, hắn cũng không bao giờ muốn tin tức này lộ ra, dù thế nào chúng ta cũng phải truyền tin này ra bên ngoài...”
“Chỉ cần thông tin này được truyền ra ngoài, sẽ có thể trả thù cho ta và các anh em đã bỏ mạng ở đây...”
“...”
Trưởng đoàn vừa nói xong, hai người tùy tùng cũng quấn xong băng keo quanh người cô ta. Có lẽ xuất phát từ tâm lý lo lắng, hai người bọn họ rõ ràng còn muốn quấn thêm một chút, nhưng cô ta đã sốt ruột xua tay. Sau đó, cô lấy một khẩu tiểu liên, kiểm tra băng đạn, đeo lên người, rồi lại lấy thêm một khẩu súng lục nhét vào khe hở giữa đùi và lớp dây cao su quấn chặt ở chân trái.
Cuối cùng, cô ta cầm lấy một chiếc ba lô màu đen, đặt ở trưởng đoàn.
“Trưởng đoàn, ta sẽ đi cùng ngươi...”
Tiểu Chu với khuôn mặt đỏ bừng bừng, đột nhiên đứng dậy và hét lớn.
“Đi cái thằng cha ngươi ấy...”
Trưởng đoàn lạnh mặt chửi một câu, ánh mắt cô ta nhanh chóng quét qua khuôn mặt bọn họ, chậm rãi nói:
“Tiền không quan trọng bằng mạng sống, vì vậy các ngươi nhất định phải sống sót.”
Lúc này, một nhóm tài xế già cũng trở nên choáng váng, có người thì mặt mày đỏ bừng, thậm chí có người hốc mắt đỏ hoe.
“Đàn ông đàn ang gì mà khóc lóc thút thít thế hả, bà đây cũng không dễ chết như vậy...”
Tuy nhiên, Trưởng đoàn rõ ràng có chút không kiên nhẫn, cô ta đột ngột quay trưởng đoàn nhắm thẳng vào một cánh cửa sổ không có kính trong số đó.
Bên cạnh cửa sổ có một tấm ván gỗ đặt nghiêng, vừa rồi dùng để đặt súng, cô ta trực tiếp nhấc bánh trước của xe lao về phía tấm ván gỗ.
Sau đó, cô ta mượn tốc độ trực tiếp lao ra ngoài từ ô cửa sổ thấp của siêu thị bỏ hoang này, thoạt nhìn giống như đang bay.
Trái tim của mọi người đều sắp nhảy lên đến cổ họng.
Bọn họ còn chưa kịp nói gì thì bất ngờ trông thấy một chiếc mô tô màu bạc rồ lên một tiếng rồi lao thẳng về phía ô cửa sổ.
Lục Tân thậm chí còn không cần dùng đến tấm ván gỗ, mà trực tiếp nhấc tay lái rồi vọt ra khỏi cửa sổ, theo sát phía sau Trưởng đoàn.
“Tiểu Lục ca, ngươi phải đưa Trưởng đoàn của bọn ta an toàn trở về đấy...”
“Những thứ có được từ cuộc tầm hoang, bọn ta không cần nữa, tất cả đều cho ngươi...”
Tiểu Chu hét lên từ phía sau, nhưng giọng nói của hắn nhanh chóng bị bỏ lại sau lưng.
...
“Cho nên, thực ra ngươi cũng không thấy ta đúng đúng nên mới không để bọn họ đi theo mạo hiểm, ngươi chỉ giả bộ tin tưởng ta. Như vậy, cho dù tình báo của ta không chính xác đi nữa, ngươi cũng có thể tận dụng cơ hội này để dụ kẻ điên đi chỗ khác đúng không?”
Lục Tân dễ dàng đuổi kịp Trưởng đoàn bằng chiếc mô tô của mình, hắn mỉm cười hỏi.
“Biết vậy mà ngươi vẫn muốn đi theo ta ư?”
Trưởng đoàn quay đầu liếc nhìn Lục Tân rồi nói tiếp:
“Ta cũng không muốn gây quá nhiều phiền phức cho ngươi. Ngươi có thể tách khỏi ta để đi riêng từ bây giờ, ngươi chỉ cần chỉ cho ta biết vị trí của cây vĩ cầm là được, sau khi dụ được những kẻ điên này đi chỗ khác, ta sẽ đến giúp đỡ ngươi!”
“Không cần.”
Lục Tân bật cười và nói:
“Cách này của ngươi rất hay, vừa rồi ta lại không nghĩ ra.”
Cao Đình im lặng một lúc, sau đó đột nhiên nhìn thẳng vào Lục Tân rồi hỏi:
“Tại sao ngươi lại giúp đỡ bọn ta?”
“Lần đầu tiên gặp mặt, chẳng phải ngươi đã từng nói rồi sao?”
Lục Tân mỉm cười nhìn cô ta và nói:
“Ở vùng hoang dã, thấy ai cần thì nên giúp đỡ!”
Trưởng đoàn nhìn hắn thật chăm chú rồi nói:
“Lúc đó ta nói vậy là vì muốn lên giường với ngươi thôi.”
“...”
Lục Tân hơi xấu hổ, sau đó bật cười và nói:
“Xuất phát điểm của ngươi không đúng, nhưng lời ngươi nói thì hoàn toàn chính xác.”
“Trên đời này thật sự còn có người như ngươi sao?”
Trưởng đoàn cười nhếch mép, sau đó im lặng giây lát, đột nhiên nghiêm túc hỏi:
“Vừa rồi, Tôn Cẩu Tử đã nghi ngờ ngươi trà trộn vào đội xe của bọn ta với mục đích xấu. Quả thật không đúng, tuy nhiên, những gì hắn nói cũng có lý, ngươi luôn quan sát ta là có mục đích gì?”
“Điều này...”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất