Chương 564: Lập Tức Di Chuyển
Tất cả nhân viên đều choáng váng, họ hốt hoảng đặt ly cà phê xuống và tắt cửa sổ trò chơi Spider Solitaire.
Nhân viên làm thêm giờ được thông báo bằng cuộc gọi khẩn cấp:
“Mau bắt taxi quay trở lại!”
Cùng lúc đó có ai đó bất lực lẩm bẩm:
“Hắn... Sao vừa ra khỏi thành phố hai ngày mà hắn đã gặp phải chuyện như vậy?”
…
“Đan Binh tiên sinh, tình thế vô cùng khẩn cấp.”
Trong khi bận rộn đủ thứ việc, Hàn Băng một mực muốn Lục Tân chờ máy năm phút. Vì Lục Tân đang ở vùng hoang dã nên cô không cho hắn cúp điện thoại, càng không cho hắn cất bộ thu tín hiệu, sợ sẽ lập tức mất liên lạc với hắn.
Năm phút sau, giọng của Hàn Băng lại vang lên:
“Để đối phó vấn đề này, chúng ta sẽ định ra một kế hoạch ứng phó tỉ mỉ và chặt chẽ. Tuy nhiên, bây giờ Đan Binh tiên sinh cần làm một việc.”
Nghe Hàn Băng nói trịnh trọng như vậy, Lục Tân cũng trở nên căng thẳng, hỏi:
“Việc gì?”
Hàn Băng trả lời:
“Lập tức đưa đoàn xe rời khỏi thị trấn Bạch Tháp, càng xa càng tốt, dùng tốc độ nhanh nhất đến thẳng thành phố trung tâm.”
Lục Tân khẽ cau mày hỏi:
“Tại sao?”
Hàn Băng trả lời:
“Mặc dù bây giờ chúng ta vẫn không biết đó cụ thể là thí nghiệm gì. Tuy nhiên, người có thể thực hiện một thí nghiệm khổng lồ như vậy, thậm chí khống chế được hơn hai trăm kẻ điên, chắc chắn phải là một thế lực vô cùng khủng khiếp. Chúng nhất định sẽ nhanh chóng nhận được thông tin đối tượng thí nghiệm của mình đã bị phá hủy. Chúng chỉ có hai sự lựa chọn: Thứ nhất, loại bỏ dấu vết và tiêu hủy chứng cứ. Thứ hai, giết người diệt khẩu!”
“Từ lâu, thí nghiệm cấm kỵ này đã bị Liên minh cấm bằng văn bản rõ ràng.”
“Dù thế lực đang tiến hành thí nghiệm này có mạnh đến đâu, chúng cũng không muốn chuyện này bị rò rỉ ra ngoài.”
“Nếu Đan Binh tiên sinh và đoàn xe không lập tức rời đi, ta e rằng có thể sẽ có một quả tên lửa rơi xuống đầu các ngươi bất cứ lúc nào.”
“…”
Lục Tân lập tức trở nên cảnh giác, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.
Một vầng sáng màu trắng xẹt ngang bầu trời…
…Cũng may, đó chỉ là một ngôi sao băng.
Hắn nhận ra dường như mình đã suy nghĩ về điều đó một cách quá đơn giản.
Hắn không hề nghĩ đến tên lửa…
“Được, ta hiểu rồi.”
Lục Tân gật đầu đồng ý, sau khi thống nhất thời gian cho cuộc gọi tiếp theo, hắn lập tức quay trở về trại.
“Tiểu Lục ca, ngươi ăn một chút đi, ta đã để phần ngươi một cục thịt rất to…”
Tiểu Chu bưng một cái chậu nhỏ bằng thép không gỉ, háo hức chờ Lục Tân bước đến, Lão Chu cũng lấy ra rượu Lão Bạch Cán quý báu của mình.
“Không kịp ăn đâu, mau cất đi.”
Lục Tân nói xong liền vội vàng đến trước lều của Cao Đình và kéo tấm màn ra.
Bên trong, Cao Đình đang tự bôi cồn i- ốt lên vai, thấy Lục Tân bước vào, cô ta bỗng giật mình, che cổ áo lại theo bản năng, sau đó kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lục Tân, nhưng Lục Tân lại thầm nghĩ trong lòng, có phải mình chưa từng nhìn thấy bao giờ đâu, nhưng ngoài miệng hắn chỉ lo lắng nói:
“Bây giờ, ngươi hãy ra lệnh cho đoàn xe lập tức lên đường, dùng tốc độ nhanh nhất đến thẳng thành phố trung tâm, chỉ sau khi đến nơi đông ngươi như chỗ đó, chúng ta mới được an toàn.”
Cao Đình ngẩn người một hồi rồi mới lên tiếng:
“Ý của ngươi là…”
Lục Tân gật đầu, sau đó đóng tấm màn lại.
Bên trong lều, Cao Đình suy nghĩ một hồi, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cô ta bất ngờ chui ra khỏi tấm màn.
“Bí bo…”
Tiếng còi khẩn cấp vang lên, cả đoàn xe lập tức trở nên bận rộn và hỗn loạn.
…
“Sao có thể như vậy, hắn mới ra ngoài được hai ngày…”
“Dù thật sự tồn tại phòng thí nghiệm như vậy, lẽ nào bọn chúng không biết đảm bảo công tác bảo mật, sao có thể dễ dàng bị phát hiện như vậy?”
Cùng lúc đó, không chỉ những nhân viên bị yêu cầu làm ngoài giờ, ngay cả những người đang bận rộn đến sứt đầu mẻ trán vì chuyện của Quốc Đảo như Bộ trưởng Thẩm và ông Tô cũng bị đánh thức và gấp rút chạy đến văn phòng xử lý thông tin khẩn cấp.
Nghe tiếng gầm khẽ của Bộ trưởng Thẩm, giáo sư Bạch - người vừa lật xem báo cáo khẩn cấp của Hàn Băng bật cười và nói:
“Có lẽ không phải đối phương không cẩn thận, dù chúng có cẩn thận đến thế nào cũng sẽ bị phát hiện.”
“Với thân phận của Đan Binh, về mặt logic nào đó, chẳng phải việc phát hiện ra những thứ này là điều rất hợp lý sao?”
“…”
“Việc cấp bách bây giờ chính là, bảo Đan Binh và đoàn xe đã chứng kiến sự việc này khẩn trương đến thành phố trung tâm.”
“Vốn dĩ, để họ trở về Thanh Cảng và được bảo vệ mới thật sự là lựa chọn tốt nhất. Nhưng bây giờ, họ đang ở gần thành phố trung tâm hơn so với Thanh Cảng, đường về Thanh Cảng phải đi qua một vùng hoang vu rộng lớn, trong khi xung quanh thành phố trung tâm có rất nhiều tụ điểm và thành phố vệ tinh, họ có thể nhanh chóng tiến vào các khu đông dân cư, như vậy, thế lực phía sau sẽ không dám manh động.”
“…”
“E rằng các nhân viên trong văn phòng thành phố trung tâm không đủ chuyên môn để xử lý một sự cố quy mô lớn như vậy.”
“Không sao, chúng ta có thể sắp xếp một nhóm nhân viên hỗ trợ sang bên đó.”