Chương 647: Bệnh Nhân Và Bác Sĩ
Hắn quay người đi tới cửa hàng bên cạnh, lấy ra một con dao giải phẫu, hắn đứng ngoài cửa hàng rạch dây điện trên bức tường, lập tức tóc của hắn liền dựng lên, cơ thể run lên một cái.
Hắn làm như chưa có chuyện gì xảy ra, thu tay về nói nhỏ:
“Điện cũng là thật.”
Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời:
“Là giả.”
Hắn lấy ra một cái kim chỉ nam:
“Loạn thật.”
“Quan trọng nhất là...”
Cuối cùng hắn nhắm mắt lại, lỗ chân lông toàn thân đều nở ra, hắn nói nhỏ:
“Cảm giác của ta là thật.”
...
Hai người mặc áo xanh nhạt đứng bên cạnh vị bác sĩ kia bối rối nhìn hắn.
“Đội trưởng phát bệnh à?”
Bên trong ánh mắt là sự hốt hoảng của người bệnh nhân kia.
Một người bệnh nhân khác đeo mặt nạ khuôn mặt em bé cười nói:
“Đây là chuyện bình thường mà?”
“Đáng tiếc chúng ta không đánh lại hắn!”
“Nếu không thì hắn đã là bệnh nhân còn chúng ta là bác sĩ...”
“...”
Lúc bọn hắn cúi đầu nói chuyện với nhau thì vị bác sĩ kia đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt rực cháy, mông lung quay về phía thành phố nói:
“Ta không quan tâm nơi này là có bao nhiêu thứ là giả, t chỉ quan tâm nơi này có vài thứ là thật. Thông qua cảm nhận, ta có thể xác định được có bao nhiêu thứ là thật, sau đó dựa vào số liệu phân tích có thể biết được hình dạng của thành phố này là như thế nào...”
Nói xong hắn vẫy tay chào hai người bệnh nhân, nhanh chân đi về phía trước.
Hắn cảm nhận được gió đang phả vào mặt hắn, cảm nhận được những chấn đông dù là nhỏ nhất khi hắn bước đi trên mặt đất, cảm nhận được hơi thở của những người xung quanh, hắn đem những thay đổi mỏng manh đến mức mà người ngoài cũng không thể nhận ra, tất cả đều tính toán ở trong lòng, bỏ qua thành phố giả tạo trước mắt, chỉ dựa theo lý giải của bản thân, bước từng bước về phía trước.
Đi được vài bước, hắn nhìn thấy mặt đất bằng phẳng, trên mặt nở nụ cười:
“Nơi này thoạt nhìn thì nghĩ không có gì, nhưng những cơn gió xung quanh ta đều âm thầm thay đổi, xuất hiện chiết xạ, cho nên trước mặt ta đang là một cái hố...”
“Mà cái hố này rộng khoảng...”
Hắn hơi trầm ngâm rồi nhảy ra ngoài, bước đi khoảng hai mét rồi, đứng vững trên mặt đất.
Sau đó hắn lại tiếp tục đi về phía trước, bỏ qua ảo giác trước mặt.
“Đáng tiếc...”
Hắn vẫn còn đang tiếc nuối than thở:
“Nếu như không phải là nhiệm vụ khẩn thì ta đã nghĩ ngươi bị lỗi rồi.”
...
Phía Nam thành phố, Hạ Trùng chậm rãi nhảy xuống từ mui xe, cô trắng trắng mềm mềm trông giống một đứa nhỏ mập mạp đáng yêu, nhưng biểu hiện thì lại lạnh lùng giống như tảng băng vậy, hai đồng đội đi đến bên cạnh cô ấy, cô nhảy xuống nhẹ nhàng, váy có chút bay lên. Sau đó cô nắm lấy hai cánh tay của đồng đội, đi đến cửa hàng bên cạnh.
“Leng keng...”
Cô mở cửa ra, chuông gió ở bên trong đang lắc lư theo, vô cùng chân thật, âm thanh cũng rất êm tai.
Hạ Trung và hai người đồng đội đi vào bên trong, cửa kính dần khép lại.
“Rắc...”
Trong nháy mắt khi cửa kính khép lại cô đã phát hiện ra lỗi vào vừa nãy đã biến mất.
...
“Đội trưởng đây có phải là những cái bẫy của phòng thí nghiệm, chúng làm giảm tốc độ của chúng ta.”
Phía Bắc thành phố, một người đồng đội cau mày nhìn về phía nam nhân mặc đồ vũ trang màu đen kia.
Một người đội trưởng đã sử dụng thiết bị rất lâu nhưng bất lực nói:
“Các thiết bị đều đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng.”
“Vậy thì đành chịu, điều này là dĩ nhiên rồi.”
Nam nhân kia nói:
“Nếu không phá được những tấm kính ảo thì không cần đập nữa.”
Nhưng thật ra trong lòng bọn hắn đã có quyết định hết rồi.
Hai giây trôi qua, sau khi xác định bản thân đã rơi vào thành phố ảo ảnh, hắn lại tiếp tục dùng thêm 3 giây nữa để xác định cái thành phố ảo này không dễ bị phá hủy, hắn quyết định đi về phía trước:
“Chúng ta cứ tiếp tục làm nhiệm vụ là được.”
“Nếu mà có con quái vật nào xuất hiện thì bọn nó cũng sẽ chết trước chúng ta thôi.”
Lúc hắn nói, thân ảnh của hắn cứ như bị vặn vẹo.
Cẩn thận lắng nghe sẽ phát hiện.
Hắn đi một bước nhưng tiếng bước chân truyền tới sẽ là hai bước.
...
“Đan Binh có phát hiện điều gì mới không?”
Lục Tân ở bên cạnh, Trần Tinh quay người hỏi hắn.
Có thể thấy Trần Tinh rất xem trọng ý kiến của Lục Tân, dù sao thì cường độ tinh thần của Lục Tân cũng khá cao.
Lục Tân liền sửng sốt, sau đó mới ý thức được cô ấy đang hỏi điều gì.
Hắn suy nghĩ một chút liền ngượng ngùng cười, quay đầu nhìn em gái.
Ánh mắt của Thằn Lằn có chút sợ hãi, hắn ôn nhu hỏi:
“Phát hiện điều gì không?”
“Xùy...”
Em gái Lục Tân hiện tại không có bò trên tường mà con bé đang đi tới bên cạnh Lục Tân, con bé có chút sốt ruột như gà bị cắt tiết, sau đó ngẩng mặt lên nói với Lục Tân:
“Đều là giả, ta liếc mắt là nhìn ra được. Thế nhưng ta không biết bọn hắn giả chỗ nài, ta chỉ biết bọn hắn đều đang sống, đang tồn tại, nếu như có thể biến thành đồ chơi thì chơi sẽ rất vui.”
Con bé nói câu cuối, ánh mắt có chút phát sáng.
“Ngưng...”
Lục Tân ngăn suy nghĩ đang muốn phạm tội kia của em gái lại, sau đó cúi đầu nhìn cái bóng của mình.
Quyết định không hỏi, trực tiếp nhìn Trần Tinh nhưng ánh mắt có chút áy náy.
“Chỉ có thể xác định bọn hắn còn sống.... Hoặc nói đúng hơn thì vẫn còn tồi tại, có thế biến thành.... Nói chung là vẫn còn sống.”
Hắn thông báo cho Trần Tinh thông tin duy nhất mà em gái hắn biết được.
Kết quả đương nhiên là cảm giác không ổn lắm, nhưng mà đó cũng chỉ là điều hắn lo lắng thôi.
Em gái chứ có phải mẹ đâu, con bé không có năng lực thần kỳ giống mẹ được.