Chương 769: Mới Ngủ Cùng Nhau
Ở một nơi khác, ngài Tô đang đang gọi video với giáo sư Bạch.
Ngài Tô nói:
“Mặt khác, những nhân viên chịu trách nhiệm thành lập trạm đo lường và nhân viên vũ trang phụ trách an ninh cũng đã xuất phát. Trong vòng ba ngày, cách trấn nhỏ Khai Tâm ba mươi mét sẽ có một căn cứ đo lường mới được thành lập, đó cũng sẽ là trung tâm chỉ huy của chúng ta.
Điều chúng ta phải suy xét tới lúc này là những điểm tập kết lớn nhỏ xung quanh trấn nhỏ Khai Tâm. Nếu Trấn nhỏ Khai Tâm thật sự sẽ phun trào như núi lưởng, như vậy người bị ảnh hưởng cũng không chỉ có mình chúng ta, mà còn cả những điểm tập kết cách trấn nhỏ gần hơn chúng ta nữa."
"Quả thật, là thành phố Cao Tường lớn nhất trong khu vực, Thanh Cảng tất phải gánh vác phần lớn trách nhiệm. Nhưng ta cho rằng cũng nên phái vài người tới động viên nhưng cư dân ở thành phố thứ cấp và điểm tập kết một chút, để họ có sức giúp sức!"
"..."
Giáo sư Bạch đáp:
“Tình hình của Quốc Đảo còn ác liệt hơn, nhưng cũng xem như đã nằm trong tầm kiểm soát. Ta không thể bỏ bên này để chạy về ngay nhưng ta sẽ cố gắng trở về Thanh Cảng trước khi chúng ta chính thức tiếp cận với trấn nhỏ Khai Tâm."
"Bây giờ đang là giai đoạn chuẩn bị, cứ xử lý theo nhưng những kinh nghiệm trước đây là được rồi.
Dựa theo suy đoán của ta, nếu chỉ là tiếp cận chứ không phải nhất định phải giải quyết triệt để trấn nhỏ Khai Tâm, bên phía Thanh Cảng chúng ta có Đan Binh ra mặt, cộng thêm sự trợ giúp của những tư liệu được viện nghiên cứu chia sẻ và những vũ khí kiểu mới, phần thắng của chúng ta rất lớn.
Đương nhiên vẫn phải thật cẩn trọng, chuyện câu thông được với vị nữ vương kia là một vấn đề lớn... Nhưng bây giờ ta lại để tâm đến kế hoạch Thiên Quốc hơn..."
"..."
Ngài Tô phẩy nhẹ tay áo, cắt ngang lời giáo sư Bạch, nói:
“Búp Bê và Đan Binh đều là những người được tuyển chọn cho kế hoạch Thiên Quốc. Chúng ta cũng biết rõ là hai người đó có vấn đề. Chỉ là một người thì vấn đề bày hết ra ngoài, còn một người nhìn thì bình thường, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy chỗ nào cũng có vấn đề. Dù thế nào thì có hai phương án để lựa chọn vẫn tốt hơn chẳng có phương án nào..."
"Lo lắng của ta không phải về Đan Binh hay Búp Bê."
Giáo sư Bạch nhẹ giọng nói:
“Lo lắng của ta là... Phương Bắc."
"Viện nghiên cứu đang đưa ra một thách thức khủng khiếp cho thành phố Cao Tường lớn chúng ta nha..."
"Cho nên, liên quan đến việc có nên thúc đẩy kế hoạch Thiên Quốc hay không thì phải xem kết quả của kế hoạch dọn dẹp vùng cấm lần này đã."
"..."
Một giấc ngủ trưa lười nhác nhất định chính là thứ tuyệt vời nhất trên đời.
Mà thời điểm tỉnh lại từ giấc ngủ trưa chính là khoảnh khắc dễ khiến con người ta cảm thấy cô độc nhất.
Có lẽ trong khoảng thời gian này, vì cứ phải hối hả ngược xuôi, chưa từng được nghỉ ngơi cho tốt một lần nào, hoặc có lẽ vì chỗ Búp Bê thật sự quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức không có lấy một tiếng chim hót, nên vừa ngả người xuống ghế sa lon không lâu, Lục Tân đã chìm vào giấc ngủ say.
Hắn thức giấc vì một cảm giác bất an bất ngờ ập tới, phải qua một hồi lâu hắn mới dần nhận ra mình đang ở đâu.
Đập vào mắt hắn là phong cách bài trí quạnh quẽ mà đơn giản.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ đã tối lại, phía xa xa là vầng Trăng Máu đang lơ lửng giữa chúng tinh tú sáng ngời.
Thì ra mới nãy chỉ là một giấc mơ, nhưng giấc mơ cụ thể ra sao, hắn lại hoàn toàn không nhớ nổi.
Một cảm giác mệt rã rời lan tràn từ nơi sâu nhất của cơ thể, Lục Tân vẫn cứ nằm đó, không muốn động đậy.
Một cảm xúc mềm mại truyền tới từ trên đùi, Búp Bê đang co người lại, khuôn mặt nhỏ nhắn gối lên chân hắn.
Vừa rồi ở trong mơ mình muốn chạy lại chạy không nổi có phải là do cô ấy hại không?
Hắn khẽ thở phào, nằm yên trên ghế sa lon nhìn trần nhà, lẳng lặng suy nghĩ:
"Buổi tối nên ăn gì đây? Đói bụng, nhưng không muốn động..."
"..."
"Ken két..."
Ngay tại lúc này, bên ngoài hành lang bỗng vang lên tiếng động dồn dập. Giây sau, cửa bị gọi nhẹ vài cái, sau đó đẩy ra một khe hở, giọng một người nào đó vang lên:
"Ngài Đan Binh, tổ trưởng Trần Tinh gọi tới tìm ngươi."
…
“Sao thế?”
Lục Tân hơi sững sờ, xốc lại tinh thần rồi vươn tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Búp Bê đang gối lên chân mình lên, từ từ ngồi thẳng dậy.
Nhưng ngay khi hắn đứng dậy, Búp Bê cũng đã ngồi dậy theo, trên mặt còn nở một nụ cười mãn nguyện. Thì ra vừa rồi cô ấy còn tỉnh, chẳng qua đang gối lên chân mình nên không mở mắt ra thôi.
Lục Tân lắc đầu rồi bước ra khỏi phòng. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, hắn đến một căn phòng bên trái trên tầng 1 của ngôi biệt thự. Bên trong có một chiếc điện thoại bằng đồng kiểu cũ. Lúc này, chiếc microphone đã được đem xuống dưới, được đặt qua một bên. Nơi Búp Bê sống đang sống rất xa, cây cối lại quá tươi tốt, nên tín hiệu thường rất kém, mọi việc cần liên lạc đều thông qua chiếc điện thoại cố định này.
Lục Tân cầm điện thoại lên:
“Alo?”
"Đan Binh, ngươi sống chung cùng búp bê như thế nào?"
Giọng nói bình tĩnh và mạnh mẽ của Trần Tinh phát ra từ loa điện thoại. Lục Tân thành thật trả lời, dù sao ở cùng với Búp Bê cũng là một phần nhiệm vụ của hắn:
"Tốt, chúng ta mới cùng nhau ngủ một lát."