Chương 771: Không Biết Bản Thân Đã Chết
Lục Tân hiểu rõ, hắn nói:
"Ta sẽ đến đó."
Trần Tinh thở phào nhẹ nhõm, hình như cô rất cảm động, ngập ngừng một chút rồi nói:
“Ngươi đã vất vả rồi.”
"Bây giờ ngươi có thể đến Đặc Thanh Bộ để họp với ta trước."
Lục Tân đồng ý, sau đó lên lầu lấy túi xách. Đúng lúc này, hắn nhìn thấy Búp Bê cũng đang đi xuống cầu thang. Cô ấy lại mặc một chiếc váy đen kiểu gothic, chân mang một đôi bốt ren đen kiểu La Mã mới tinh, trên mặt thì đeo một chiếc mặt nạ hồ ly đang cười. Một tay cô ấy cầm ô, còn tay kia thì xách chiếc cặp đen của hắn.
HÌnh như cô ấy sắp đi ra ngoài.
"Cái này…"
Lục Tân nhanh chóng hiểu ra ý đồ của Búp Bê, đành phải giải thích với cô ấy:
"Ta lần này ra ngoài là để làm việc, không thể đưa ngươi theo được. Ngươi vẫn chưa thể ra ngoài thành phố, việc đó rất nguy hiểm cho ngươi. Vì vậy, ngươi vẫn ở đây đợi ta nhé, khi nào ta xong việc, ta sẽ lại tới đây gặp ngươi, được không? "
Búp Bê cúi đầu, tiếp tục đi về phía trước. Lục Tân nắm lấy cổ tay Búp Bê, cô ấy liền dừng lại. Hắn quan sát cô một lúc, sau đó kéo cổ tay cô lên, cầm lấy túi xách màu đen của mình, Lục Tân mỉm cười:
"Trở về đi!"
Hắn vẫy tay với Búp Bê, sau đó bước ra cửa với chiếc túi trên lưng. Còn Búp Bê thì cầm ô, lặng lẽ đứng trong phòng khách nhìn Lục Tân cho đến khi bóng lưng của hắn biến mất.
Cô đeo mặt nạ vào mặt, không rõ tâm trạng hiện giờ ra làm sao. Thế nhưng, các nhân viên tiểu đội phục vụ đang đứng bên cạnh cảm thấy vô cùng đau lòng.
…
Xe đã đợi ở cửa, Lục Tân trực tiếp lên xe.
Năm phút sau, hắn đã đến trước một tòa nhà màu trắng ba tầng ở phía tây của Đặc Thanh Bộ.
Có người đang đợi bên dưới, người đó nhanh chóng đưa Lục Tân băng qua hành lang dài để đến một văn phòng ở cuối con đường. Vừa bước vào, hắn phát hiện không khí bên trong thật yên tĩnh. Tất cả các nhân viên, bao gồm Trần Tinh và một số giáo sư, họ đều đang nghe âm thanh của sóng âm tần.
“Tiểu đội điều tra tin tức đã về rồi đúng không? Còn phát hiện ra vấn đề gì khác không?"
"Ha ha, không có vấn đề gì đâu. Chúng ta chỉ quan tâm xem lần này tiểu đội điều tra có mang đến cho chúng ta tạp chí số mới nhất với rượu xái hay không thôi. Kết quả là mấy tên này chỉ mới ló cái đầu một chút rồi chạy ra ngoài, nói cái gì mà quy định của bên trên, không dám tiếp xúc với chúng ta trong khoảng thời gian này. Ta nói ngươi nghe, quy định như vậy thích phá khi nào thì phá a, họ có phải cẩn thận hơi quá rồi không...."
".... Ừ, ta hiểu rồi, nhưng ngươi cũng biết quy định của chúng ta là càng cẩn thận càng tốt."
"Được rồi, được rồi, coi như ta chưa không nói gì cả. Mà này, nếu họ tới rồi thì chúng ta có thể trở về đúng không?”
"Ở cái điểm quan sát rách nát này, ta không thể trực tiếp gọi điện thoại về nhà. Ta nhớ đứa con ba tuổi của ta muốn chết..."
"..."
Sau khi Lục Tân bước vào, hắn gật đầu với Trần Tinh, rồi lui sang bên cạnh lắng nghe.
Hình như là một cuộc gọi thông thường.
Các đầu mối liên lạc do Thanh Cảnh thiết lập ở khu vực xung quanh sẽ thực hiện các cuộc liên lạc định kỳ ba giờ một lần. Khoảng thời gian những cuộc gọi này có lúc dài, có lúc ngắn, đôi khi nhân viên điều hành và nhân viên quan sát còn tám chuyện luyên thuyên với nhau. Điều này được thực hiện nhằm xác định liệu điểm quan sát có điều gì bất thường hay không thông qua các chi tiết trong cuộc gọi. Nhưng cuộc gọi này nghe rất bình thường.
"Được rồi, hiện tại hai người cứ bình tĩnh, ta sẽ nói với cấp trên.”
Lúc này, một nhà nghiên cứu mặc áo khoác trắng nhẹ nhàng nói chuyện rồi cúp điện thoại. Lục Tân lập tức nhận ra, những gì hắn vừa mới nghe thấy vừa rồi không phải là một đoạn ghi âm, mà là một cuộc gọi liên lạc bình thường.
"Cho đến bây giờ, họ vẫn chưa biết mình đã chết.”
Khi nhà nghiên cứu quay người lại, khuôn mặt trông rất nghiêm túc, thậm chí còn có chút sợ hãi. Khác hoàn toàn với vẻ điềm đạm và ân cần trong cuộc gọi, giọng nói hắn run run:
"Trong thời gian này, các báo cáo dữ liệu và báo cáo kiểm tra tinh thần mà họ giao nộp đều rất bình thường."
"Ngay cả số điện thoại liên lạc vừa rồi cũng đúng theo quy định.”
"Điều duy nhất không bình thường là...."
Hắn dừng lại một chút, tiếp tục thì thầm:
".... tất cả chúng ta đều biết rằng cuộc gọi này là từ một người đã chết."
…
Trong phòng họp, nhiệt độ dường như giảm xuống vài độ. Không ai trong số các nhân viên có mặt ở đây nói lời nào. đơn giản là vì họ không biết phải nói gì.
Người điềm tĩnh nhất là một vị mặc âu phục màu đen, tóc húi cua, bộ dáng có chút non nớt của thiếu niên. Hắn đứng lên và nói: "Vậy thì, bây giờ chúng ta có tổng cộng hai vấn đề."
"Một là điều tra lý do tại sao họ trở nên như thế này."
"Cái kia là..."
Hắn dừng lại:
"Làm sao có thể nói với họ rằng họ thực sự đã chết?"