Chương 792: Đội Quân Bất Tử
Lục Tân khẽ thở dài, thực ra thì cảm giác bất lực trong lòng hắn cũng không thuyên giảm được bao nhiêu.
Trường lực ô nhiễm này quá lớn, không biết vùng bức xạ rộng bao nhiêu.
Số thiết bị mà hắn tìm ra chỉ là một phần rất nhỏ trong số đó, vẫn không thể phá hủy trường lực này.
Nhưng giữa vùng hoang dã mênh mông này, hắn làm sao có thể tìm ra những phần khác?
Nếu không tìm ra số thiết bị này, thì không thể phá hủy trường vực. Tất cả những ai tiến vào trong trường vực đều sẽ gặp nguy hiểm.
Thậm chí, không chỉ người bình thường, ngay cả dị biến giả tiến vào, Lục Tân cũng không biết liệu họ có thể chống lại loại ô nhiễm này hay không. Cho dù có thể chống lại, phát hiện ra thiết bị này đồng nghĩa với việc nơi hoang vu này còn có những kẻ địch không xác định khác. Có điều, nếu chỉ có một hai dị biến giả tiến vào, e rằng số phận của bọn họ cũng không khá hơn những người bình thường tiến vào vùng hoang vu này là bao.
Tuy nhiên, nếu không có viện binh, một mình Lục Tân sao có thể giải quyết một vấn đề khổng lồ như vậy?
Ngước nhìn bầu trời đêm sâu thẳm vô tận, trong lòng Lục Tân cảm thấy hơi trống rỗng.
Dường như có một cảm giác cô độc khó tả nào đó đang bao trùm lấy hắn.
Mặc dù đã quá quen với cảm giác cô độc này, nhưng hiện tại, Lục Tân vẫn cảm thấy rất ngột ngạt.
…
“Đan…Đan Binh tiên sinh, ngươi có cần…Có cần giúp đỡ không?”
Ngay khi Lục Tân đang đứng dưới mưa và mệt mỏi thở dài thì một giọng nói bất ngờ vang lên.
Lục Tân quay đầu lại, liền nhìn thấy người đội trưởng thiếu nửa cái đầu.
Có bốn đồng đội đi theo phía sau hắn, bọn họ đều đã chết, nhưng vẫn chưa xuất hiện dị biến.
“Giúp đỡ ư?”
Lục Tân nhìn bọn họ, hơi ngơ ngác.
“Đúng vậy.”
Đội trưởng từ từ ưỡn thẳng ngực.
Lục Tân không thể dùng những ngôn từ chính xác để mô tả biểu cảm của hắn vào lúc này, chỉ có thể nhìn ra, vẻ mặt của hắn rất kiên định:
“Đan Binh tiên sinh, bọn ta, bọn ta không biết chuyện gì đã xảy ra với mình, càng không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng... Nhưng bọn ta chỉ có thể đợi ở đó, quá đau đớn, vì vậy bọn ta càng hy vọng... Có thể giúp ngươi làm chút gì đó.”
“…”
Lục Tân nhìn biểu cảm của họ, dần dần, một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của hắn.
“Được.”
Lục Tân đột nhiên chìa bàn tay của mình ra với đội trưởng và mỉm cười nói:
“Cảm ơn sự giúp đỡ của các ngươi.”
Nhìn bàn tay của Lục Tân, đội trưởng rõ ràng hơi xấu hổ, hắn nhìn lại bàn tay của mình, bên trên đều là vết máu.
Nhưng trước nụ cười của Lục Tân, hắn vẫn chầm chậm đưa tay ra.
“Không cần cảm ơn, đây vốn là công việc của bọn ta.”
“…”
“Ừm.”
Nụ cười của Lục Tân chân thành và vui vẻ.
Sự ngột ngạt và cảm giác cô độc không thể xua đi vừa rồi đột nhiên tan thành mây khói trong đôi mắt trống rỗng của những người lính này.
Ai bảo ở nơi hoang vu này chỉ có một mình Lục Tân?
Lục Tân còn có cả một đội ngũ!
…
“Nhà nghiên cứu Vương Tùng, bây giờ ngươi đang ở đâu?”
“Ta... Ta vẫn đang ở đây, sao vậy?”
“Ta đã tìm ra manh mối của vấn đề, ngươi hãy ở yên đó đừng đi đâu cả, bây giờ ta sẽ đi tìm ngươi!”
Sau khi xác định phương hướng, Lục Tân nhanh chóng xốc lại tinh thần rồi gọi điện thoại cho nhà nghiên cứu.
Sau khi xác định đối phương vẫn “còn sống”, Lục Tân nói với những chiến sĩ vũ trang đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc giúp đỡ mình:
“Việc chúng ta cần làm bây giờ là xác định khu vực xung quanh đã không còn những nguy cơ ô nhiễm tiềm ẩn, sau đó mang những thiết bị này đến gặp nhà nghiên cứu.”
Nghe xong, bốn người lính vũ trang còn lại lập tức gật đầu, sau đó bắt đầu phân công hành động.
…
Khi còn sống, họ chắc chắn là những chiến sĩ mạnh mẽ nhanh nhẹn và đầy bản lĩnh.
Bây giờ, mặc dù động tác của họ không khỏi trở nên chậm chạp và ý thức của họ có vẻ hơi cứng đờ, nhưng họ vẫn làm việc rất hiệu suất. Dưới sự phân công sắp xếp của Lục Tân và đội trưởng Lý Kiến – người có phần đầu bị thiếu mất một khối, một người trong số họ lập tức lấy máy dò từ trong xe ra và kiểm tra xem khu vực xung quanh có còn sót lại bức xạ hay không. Ba người còn lại phụ trách kiểm tra những người vừa xảy ra dị biến.
Nếu những người này từng sống lại sau khi đã chết, không ai có thể đảm bảo họ sẽ không sống lại một lần nữa.
Việc cần làm bây giờ chính là kiểm tra xem họ có còn bất kỳ dao động tinh thần tàn dư nào hay không.
Kết quả vẫn ổn, dường như vì vừa rồi những người này đều đã biến thành thể tinh thần, vả lại, thể tinh thần của họ đã bị tiêu diệt, nên lúc này, họ thật sự đã chết. Có thể xác định họ sẽ không sống lại một lần nữa, rồi trở thành nguồn ô nhiễm tại một thời điểm nào đó.
Sau đó, các chiến sĩ sẽ lần lượt thu thập các mẫu mô từ trên cơ thể họ, và giữ lại cho việc kiểm tra và thí nghiệm sau này.
Sau khi làm xong, họ mới chuyển toàn bộ hồ sơ giám sát, sổ ghi chép, và một số vũ khí trong điểm quan trắc lên xe.
Còn những thi thể ở đây thì được chất thành đống, sau đó đổ xăng lên rồi đốt ngay tại chỗ.
Đối mặt với ngọn lửa hừng hực đó, khuôn mặt mang theo hơi thở chết chóc của họ đều trở nên cứng đờ và nghiêm nghị.
Dẫn đầu là đội trưởng Lý Kiến, mấy người họ lần lượt nghiêm chào trước đống lửa.
Lục Tân không phải là quân nhân, nhưng trong lòng hắn cũng cảm thấy rất nặng nề. Hắn cũng học theo họ, nghiêm chào một cái.