Mặt Trăng Đỏ

Chương 892: Nữ Vương Kêu Cứu?

Chương 892: Nữ Vương Kêu Cứu?


Hắn đã từng chút một đi sâu vào đám đông những người mộng du không bờ bến này.
Xung quanh là vô số bức xạ tinh thần quét qua da thịt, khiến người ta có cảm giác tê dại.
Lục Tân chưa từng buông lỏng cảnh giác.
Theo thông tin mà Trân Tinh đã cung cấp cho Lục Tân trước đó, có ít nhất bốn người trong Giáo hội Khoa học và Công nghệ vẫn chưa lộ diện.
Một Tổng giám mục, một linh mục, một kỵ sĩ, và một người tùy tùng chưa rõ thân phận.
Lục Tân có thể xác định, bây giờ họ đang ở trong vùng cấm này.
Nói không chừng họ có thể sẽ đột ngột xuất hiện trong giây tiếp theo, tấn công Lục Tân bằng một năng lực kỳ lạ nào đó.
Thế nhưng, suốt một đoạn đường, Lục Tân hoàn toàn không nhìn thấy bất kỳ ai.
Thật kỳ lạ.
Khi dần dần đến gần trấn nhỏ Khai Tâm, Lục Tân bắt đầu nhận ra có điều gì đó không ổn.
Trước đây, Lục Tân đã từng đến trấn nhỏ Khai Tâm một lần, và biết được khi nhìn thấy những cánh đồng này, đi bộ vào bên trong khoảng mười phút nữa là đến trấn nhỏ Khai Tâm. Nhưng bây giờ, Lục Tân cảm thấy mình đã đi bộ ít nhất hai mươi phút, nhưng xung quanh vẫn rất đông người.
Lục Tân đã lạc đường giữa đám đông này.
Hơn nữa, ánh sáng xung quanh vốn đã rất tối, mà số lượng người thì quá đông, họ đã che khuất xung quanh, khiến Lục Tân không nhìn thấy đường.
“Ta lại bị lạc ư?”
Lục Tân khẽ dừng lại, quan sát xung quanh, và nhanh chóng phát hiện ra vấn đề.
Suốt dọc đường, vì không muốn quấy nhiễu đến hạnh phúc của những người này, nên Lục Tân vẫn đang đi vòng vòng xung quanh họ.
Ở một mức độ nào đó, điều này tương đương với việc không can thiệp vào quỹ đạo vận hành của bức xạ tinh thần, vì vậy, nó đã nhốt Lục Tân ở bên trong?
Lục Tân thực sự vẫn đang ở trong viện bảo tàng…

“Vậy thì chỉ có thể quấy nhiễu giấc mơ đẹp của các ngươi thôi…”
Lục Tân vừa nghĩ thầm, vừa giơ bàn tay lên, cảm nhận sự thay đổi của bức xạ tinh thần ở xung quanh, sau đó, hắn đột nhiên bước đi. Lần này, trước mặt hắn có một người thanh niên với thân hình gầy gò, nhưng Lục Tân không né tránh hắn, mà trực tiếp đi lướt qua hắn.
Bước đi của Lục Tân đã làm nhiễu loạn bức xạ tinh thần xung quanh người thanh niên này.
Như thể làm xuất hiện một loại thay đổi nào đó.
“Rè rè…”
Có âm thanh như tia lửa điện bắn ra khi dây dẫn bị đoản mạch.
Trong không gian cực kỳ yên tĩnh này, đại não của Lục Tân dường như bị một loại sức mạnh nào đó ảnh hưởng, khiến hắn hơi hoa mắt.
Cùng lúc đó, một giọng nói mơ hồ và yếu ớt đột nhiên vang lên bên tai Lục Tân.
“Ta... Ta đau quá…”
“Ai có thể tới giúp ta... Giúp ta với…”
“…”
Lục Tân kinh ngạc quay đầu lại, rồi vô thức nhìn về một hướng.
Nhưng giọng nói đó đã biến mất, xung quanh là sự im lặng tột độ, như thể tất cả chỉ là ảo giác.
Lục Tân quay đầu nhìn Búp Bê, hắn thấy lúc này cô cũng đang tò mò ngẩng đầu lên, rõ ràng là cô cũng nghe thấy.

Đó không phải là ảo giác, thật sự có ai đó đang kêu cứu!
Lục Tân cẩn thận suy nghĩ, trái tim hắn đập dữ dội, da đầu hắn cũng hơi tê dại.
Người đang kêu cứu chính là nữ vương của trấn nhỏ Khai Tâm!
---
Nữ vương đang kêu cứu ư?
Lục Tân thậm chí có chút không thể tưởng tượng được, trong hoàn cảnh nào mà một tồn tại như nữ vương lại có thể phát ra tiếng kêu cứu như vậy?
Nếu mình đã nghe thấy tiếng kêu cứu của nữ vương, nghĩa là bà ấy đang ở rất gần mình.
Lục Tân liếc nhìn Búp Bê ở bên cạnh, hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu cất bước đi sâu vào bên trong thị trấn.

Lục Tân giẫm lên cánh đồng hoa khô héo ở xung quanh, phát ra những âm thanh vỡ vụn.
Vì nhận ra mối nguy của nữ vương, tốc độ của Lục Tân vô thức trở nên nhanh hơn.
Lúc này, Lục Tân không còn cố ý đi vòng qua những người trong những chiếc bình này như trước nữa, thay vào đó, hắn đi theo tiếng kêu cứu của nữ vương và chọn cách đi trên một đường thẳng. Bất kể xung quanh có thứ gì, chuyển động của cơ thể Lục Tân đều lập tức gây ra sự nhiễu loạn đối với bức xạ tinh thần màu đỏ sẫm.
Nó như một dòng nước màu đỏ đang khẽ rung động.
Động tác của những người được bao bọc bởi bức xạ tinh thần và đang sống một cuộc sống hạnh phúc này bỗng nhiên trở nên cứng đờ.
Dường như sự di chuyển của Lục Tân đã làm ảnh hưởng đến sự vận hành của thành phố giả dối này.
Những người vốn đã tiếp tục động tác chậm chạp của mình bỗng dừng lại một lần nữa, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn Lục Tân.
Lúc này, đôi mắt nhắm nghiền của họ đang ở trạng thái khép hờ.
Bất kể là ông chủ cửa hàng bán thịt với bộ vest nhàu nhĩ, người phụ nữ ôm xác đứa bé đã thối rữa trên tay, nữ nhân viên nhà hàng đeo khăn quàng cổ, cô gái mập mạp đang được tỏ tình, hay người phụ nữ đi dạo phố với bạn bè, đều khẽ dừng lại mọi động tác.
Họ quay đầu về phía Lục Tân với đôi mắt khép hờ, chỉ lộ ra một chút lòng trắng, trông lạnh lùng và đầy nguy hiểm.
Cảm giác khủng hoảng này khiến Lục Tân bất giác bước chậm lại, nhưng vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Thân người Lục Tân xuyên qua bức xạ tinh thần, hắn hoàn toàn không để ý tới bước chân đã dừng lại và đôi mắt khẽ mở của những người này.
“Đinh đong...”
Thật kỳ lạ, rõ ràng là Lục Tân chỉ đang đi giữa vùng hoang vu, nhưng xung quanh lại có tiếng va chạm của những chiếc bình thủy tinh.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất