Chương 921: Ngăn Chặn
Ngay khi sự sợ hãi trong lòng Trần Tinh lên đến cực điểm, họ cuối cùng cũng đến được vị trí cách trấn nhỏ Khai Tâm khoảng ba mươi km như đã nói trước đó. Dòng chảy tinh thần hỗn loạn phía sau cũng đã đuổi theo ngay sau lưng họ, hơn nữa, xem ra khí thế tràn về phía trước của nó vẫn cực kỳ hung hãn.
Chiếc mô tô của Trần Tinh và chiếc xe jeep do Thằn Lằn điều khiển đều đã phát ra tiếng “thở dốc” yếu ớt.
Vậy là chúng ta thực sự sắp bị nhấn chìm bởi cảnh tượng ngày tận thế này rồi sao?
Trần Tinh phát ra tiếng thở dài mệt mỏi hiếm thấy, rồi miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Sau đó, Trần Tinh đột nhiên giật mình đánh thót.
Ở cuối tầm nhìn của cô, một hàng xe tải quân đội màu xanh lá cây đang lăn bánh trên đám cỏ dại, nhanh chóng tiếp cận cô và Thằn Lằn.
Trên đỉnh đầu cô vang lên tiếng tạch tạch tạch, rất nhiều chiếc trực thăng đang lơ lửng trên không trung.
Bộ trưởng Thẩm với khuôn mặt đen như đít nồi đang ngồi trên ghế lái của chiếc xe tải ở ngay chính giữa trong số những chiếc xe tải phía trước.
Ông ấy lạnh lùng nhìn dòng chảy tinh thần hỗn loạn khổng lồ đang lan tràn trước mặt, trên tay cầm bộ đàm, ánh mắt ông ấy hung ác như người xấu, bình tĩnh nhìn Trần Tinh và Thằn Lằn đang chạy đua với dòng chảy tinh thần hỗn loạn, cuối cùng cũng miễn cưỡng xông qua vạch vôi dưới đất.
Sau đó, ông ấy đột nhiên hét lên:
“Kích nổ!”
“Bùm!” “Bùm!” “Bùm!” “Bùm!” “Bùm!”
Đột nhiên, phía dưới vạch vôi trên mặt đất, một loạt tiếng nổ liên tục vang lên.
Hồ quang chói mắt vọt lên từ dưới đất, sau đó nhanh chóng kết thành một tấm lưới lớn, đón lấy dòng chảy tinh thần hỗn loạn đang lan tới.
“…”
“Lốp bốp…”
Khi dòng chảy tinh thần hỗn loạn bắt đầu lan tràn, nó giống như nước biển không kiểm soát được, đỉnh lũ của nó cao ít nhất một trăm mét, như thể nhuộm đỏ cả bầu trời. Thế nhưng, trong lúc lan ra bên ngoài, tốc độ của nó càng ngày càng nhanh, nhưng độ cao cũng càng ngày càng giảm, cho đến vị trí Trần Tinh và quân đội của Thanh Cảng tiếp xúc với nhau, độ cao của nó chỉ còn khoảng bốn năm mét.
Nhưng tốc độ của nó lại nhanh hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, khi dãy hồ quang trên mặt đất nổ tung, một mạng lưới điện trong nháy mắt chắn ở phía trước dòng chảy tinh thần hỗn loạn.
Dòng chảy tinh thần hỗn loạn lan ra hai bên, mắt thường khó có thể đo được ranh giới ở hai bên, cũng không biết trên mặt đất đã đặt bao nhiêu quả bom Plasma, chỉ thấy lớp vôi bột rõ ràng rải dày đặc trên mặt đất, rồi kéo dài ra xa.
Trần Tinh vô thức quay đầu và nhìn thấy cảnh tượng hồ quang điện phát nổ, tâm trạng cô trở nên xao động, cô suýt chút nữa thì ngất đi.
---
“Xì xì xì…”
m thanh của lưới hồ quang tung ra và sự nghiền ép của dòng chảy tinh thần hỗn loạn đan xen vào nhau tạo thành một âm thanh chói tai.
Trần Tinh, Thằn Lằn, thậm chí là đuôi xe của họ đều bị hồ quang điện quét qua, trên lưng họ đều nảy sinh cảm giác run rẩy đến dựng tóc gáy.
Cảm giác quán tính vô cùng mạnh mẽ, sự dao động không khí do hồ quang điện gây ra đã khiến xe của Trần Tinh và Thằn Lằn bị đẩy mạnh về phía trước bởi quán tính này. Dù thân thủ của Trần Tinh có tốt đến mấy, cũng không thể kiểm soát được tay lái, vì vậy, chiếc mô tô đã vội vàng cắm xuống đất.
“Cứu người…”
Trong lúc đầu óc gần như choáng váng, Trần Tinh chợt nghe thấy một tiếng hét.
Ngay lập tức, mười mấy người mặc đồng phục màu đen đã xông tới, hai tay đều ra sức ấn về phía trước.
Các trường lực vặn vẹo dày đặc đan xen vào nhau, tạo thành một tấm lưới của niệm lực.
Không phải mỗi người đều có thể sử dụng niệm lực của mình một cách tinh tế và nhanh chóng giống như Búp Bê.
Mười mấy người mặc đồng phục màu đen cũng không thể đồng thời chụp được cả thân người và chiếc xe của Trần Tinh.
Trần Tinh cuối cùng vẫn bị ngã xuống đất.
Có điều, nhờ có những trường lực vặn vẹo này giúp giảm xóc, nên Trần Tinh đã không bị va quá nặng.
Sau khi hít một hơi thật sâu, Trần Tinh dứt khoát bò dậy từ dưới đất, sau đó, cô nhìn thấy những bóng người lắc lư ở trước mặt.
Rất đông nhân viên đội hỗ trợ trong những bộ quần áo bảo hộ màu trắng lập tức khiêng cáng và cầm máy dò tinh thần lao về phía Trần Tinh.
Trong số họ còn có rất nhiều dị biến giả mặc đồng phục.
“Đây là…”
Trần Tinh còn chưa kịp ổn định lại hơi thở thì đã bị người ta đỡ lên.
Sau đó, họ phân công nhau nào là scan nào là kiểm tra dấu hiệu sống cho Trần Tinh.
Ngoài ra còn có mấy đôi tay mạnh mẽ và dứt khoát, vừa nâng tay vừa nhấc chân rồi ấn Trần Tinh lên cáng, vừa đeo máy thở cho cô vừa nâng cáng lên rồi lập tức chạy rầm rập. Trần Tinh vô thức vùng vẫy rồi ngồi bật dậy nhưng ngay sau sau đó lại bị ấn xuống một lần nữa.
“Ta không sao…”
“Đừng chạm vào ta…”
“Oái, ngươi là ai đừng ấn vào chân ta…”
“Oái, sao ngươi lại móc đáy quần của ta…”
“Ôi…”
“…”
Nghe thấy một loạt tiếng gào thét của Thằn Lằn vang lên ngay bên cạnh, Trần Tinh lập tức yên tâm hơn rất nhiều.
“Ta không sao, ta có tin tức quan trọng cần báo cáo…”
Khi đường cảnh báo nguy hiểm bằng vôi bột được giăng đến phía trước những chiếc xe quân sự xếp thành hàng cách đó hơn một trăm mét, Trần Tinh ở trên chiếc cáng mới có thể ổn định lại hơi thở và điều chỉnh lại trạng thái của mình. Cô bất ngờ ngồi bật dậy rồi tháo máy thở ra, sau đó ra lệnh cho mọi người đặt cô xuống.