Chương 957: Bắt Ma
Giờ đây, Đặc Thanh Bộ và công chúng đều đang ở trong trạng thái ngầm hiểu lẫn nhau nhưng không ai nói ra.
Một mặt liều mạng suy đoán, ngày càng có nhiều tin đồn và thảo luận ngấm ngầm.
Một mặt để mặc cho họ suy đoán, thậm chí là thảo luận.
Đương nhiên, cho dù là như vậy, quy định của Đặc Thanh Bộ vẫn còn đó, Lục Tân vẫn không thể giải thích kỹ càng cho Tiêu Viễn.
“Tiểu Lục ca, ngươi đừng hiểu lầm…”
Ngược lại, Phó tổng Tiếu rõ ràng đã trở nên căng thẳng, vừa nhìn thấy ánh mắt của Lục Tân, hắn bèn vội vàng giải thích:
“Có một số việc có thể hỏi, và một số việc không thể hỏi. Ta cũng hiểu điều này, có điều, ta thật sự hơi tò mò, các ngươi có thể xử lý tất cả những sự việc bí ẩn sao?”
Giọng nói của hắn vô thức trầm xuống:
“Bắt ma, tụng kinh, xua đuổi tà ma, và xem phong thủy. Những việc này có nằm trong phạm trù nghiệp vụ của các ngươi không?”
Ánh mắt Lục Tân càng trở nên kỳ quái, Lục Tân thầm nghĩ, phải chăng vị Phó tổng Tiếu này có chút hiểu lầm đối với công việc của mình?
Bắt gặp ánh mắt của Lục Tân, Phó tổng Tiếu càng thêm hoang mang.
Hắn do dự một hồi rồi nhỏ giọng nói:
“Thực ra, ta muốn hỏi, ngươi lợi hại như vậy, không biết ngươi đã từng gặp…Người bị quỷ ám bao giờ chưa?”
---
“Người bị ma ám?”
Lục Tân hơi ngẩn ra, trong đầu lập tức xẹt qua hình ảnh dị biến giả “hệ linh hồn” mà mình đã từng bắt trước đây. Dị biến giả đó có thể đi vào tâm trí của người khác, tuy nhiên, hắn chỉ có thể được coi là một tên ngốc không biết trời cao đất dày, chứ không được coi là ma quỷ…
Vì vậy, Lục Tân khẽ cau mày và nghiêm túc hỏi:
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện này…”
Phó tổng Tiếu hơi ngập ngừng, giống như muốn nói, nhưng lại do dự.
Sau một thoáng ngập ngừng, hắn mới trả lời:
“Trước khi nói, ta muốn hỏi ngươi, có phải cho dù là ai, các ngươi đều sẽ bắt nhốt không?”
Lục Tân phải suy nghĩ giây lát mới đột nhiên hiểu ra sự lo lắng của Phó tổng Tiếu.
Vì vậy, hắn bèn mỉm cười, lắc đầu rồi trả lời:
“Dĩ nhiên là không.”
“Bọn ta thường trực tiếp “giải quyết” luôn.”
“A…”
Phó tổng Tiếu khẽ rùng mình, rồi nhìn Lục Tân với vẻ sững sờ.
“Nếu gặp phải chuyện tương tự như vậy, tốt hơn hết là ngươi hãy cho ta biết.”
Lục Tân nhìn Phó tổng Tiếu và nghiêm túc nói:
“Bọn ta không bắt ma hay xua đuổi tà ma, tuy nhiên, có một số việc còn nghiêm trọng hơn là gặp phải tà ma.”
“Cho dù là gặp phải tà ma, người xui xẻo cùng lắm cũng chỉ có một mình ngươi, nhưng những sự việc như thế này nếu xử lý không tốt thì có thể rất nhiều người sẽ phải bỏ mạng. Thực lò mà nói, cách đây không lâu, ta vừa tham gia một nhiệm vụ dọn dẹp, trong nhiệm vụ đó, có ít nhất gần một trăm đồng nghiệp đã bị thiệt mạng…”
Nói đến đây, Lục Tân khẽ dừng lại.
Có nhiều phương diện và nhiều khâu khác nhau trong công tác khắc phục hậu quả sau đó ở trấn nhỏ Khai Tâm.
Nhưng đối với Lục Tân, điều mà hắn quan tâm nhất lúc này chính là làm thế nào để đưa số “di thư” đó cho đúng người.
Lục Tân không muốn một mình đối mặt với những người thân của những đồng nghiệp đó, cũng không muốn đưa số “di thư” đó cho bọn họ một cách qua loa đại khái.
Cho nên, Lục Tân cũng đang chờ phía Thanh Cảng thu xếp việc này.
…
“Một trăm người ư?”
Phó tổng Tiếu vừa bưng rượu vang đỏ lên chuẩn bị uống thì đột nhiên bị sặc, hắn nhìn Lục Tân bằng ánh mắt kinh hãi.
Hàng trăm đồng nghiệp, đây là một con số khủng khiếp đến mức nào?
Phó tổng Tiếu có thể cảm nhận một cách trực quan sức nặng của con số này.
Đồng thời, đối chiếu với sự lo lắng và bận rộn vô hình ở Thanh Cảng trong thời gian gần đây, hắn cũng hiểu được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
“Tiểu Lục ca, ngươi đừng hiểu lầm, không phải là ta muốn giúp hắn giấu giếm…”
Phó tổng Tiếu ho một tiếng, uống một ngụm rượu đỏ, sau khi bình tĩnh lại mới nói với Lục Tân:
“Trên thực tế, ta cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra với mình, chỉ cảm thấy hơi quái dị, nhưng lại không thể nói cho người khác biết, vì vậy ta mới muốn hỏi ngươi thử…”
Lục Tân khẽ gật đầu, nhận ra Phó tổng Tiếu có vẻ hơi căng thẳng.
Vì vậy, Lục Tân bèn lau miệng, ngồi thẳng dậy, cố gắng thể hiện một thái độ hòa nhã rồi nói:
“Ngươi nói đi.”
“Được, được…”
Phó tổng Tiếu liên tục đồng ý rồi điều chỉnh lại trạng thái của mình.
Có thể thấy lúc này hắn có điều gì đó hơi vướng mắc.
Dường như sau khi nghe Lục Tân nói những người liên quan đến những sự việc tương tự thế này đều bị bắt nhốt hoặc bị “giải quyết”, trong lòng Phó tổng Tiếu cũng rất lo lắng, nhưng dù sao hắn cũng đã đợi Lục Tân rất lâu, vả lại, hắn cũng rất sợ hãi trước những chuyện như thế này, nên hắn vẫn quyết định nói ra.
Vì vậy, sau một hồi cân nhắc, hắn mới nhỏ giọng nói:
“Chuyện này có liên quan đến một người bạn của ta…”
“Người bạn đó họ Cao, chơi với ta từ nhỏ, gia đình hắn làm kinh doanh rất lớn.”
Phó tổng Tiếu vừa nói, vừa khẽ lắc đầu, dường như không được thoải mái cho lắm, sau đó lại nói tiếp:
“Hắn rất tốt tính, từ nhỏ đến lớn rất ít khi nổi giận với người khác, tuy hắn có vóc người cao lớn nhưng tính tình lại giống như con gái, có khi đá hắn một cái hắn cũng không tức giận.”
“…”