Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 510: Thế giới hiện thực (25)

Tác giả: Vân Phi Mặc

Cố Phiên Nhiên trong phòng mơ hồ nghe được tiếng nha hoàn nói chuyện, siết chặt bút trong tay, vẻ mặt tối tăm. Khi ả lại chấp bút, đóa hoa đã nở trên tờ giấy Tuyên Thành.

Cố Phiên Nhiên kéo tờ giấy đó xuống, vứt trên đất.

Trước có Lôi thị đối nghịch với ả, giờ lại nhảy ra một nữ nhân không biết từ đâu tới đoạt nổi bật.

Thu Cúc vội vàng vào phòng, hành lễ rồi đứng dậy, "Tiểu thư, đã điều tra rõ thân phận của người nọ. Nữ nhân kia họ Mộc, tên Chi Đào. Bọn họ không phải người nơi này, từ quê đến Trường An tìm thân thích. Giờ đang ở bên thành nam."

"Thành nam."

Địa giới bên đó tuy kém bên này, nhưng cũng là một vị trí tốt trong Trường An.

"Có biết họ tìm thân thích nào không?" Động tác trong tay Cố Phiên Nhiên không dừng, từ từ hỏi.

"Nô tỳ không biết. Nô tỳ đã cho người đi hỏi thăm."

"Không cần." Cố Phiên Nhiên xua tay, ý bảo nàng ta ra ngoài.

Thu Cúc vừa đi, Cố Phiên Nhiên gọi, "A Dạ."

Ám Dạ nghe ả gọi, từ chỗ tối xuất hiện, đứng trước mặt ả.

"Có gì phân phó?"

Cố Phiên Nhiên nhìn Ám Dạ đeo mặt nạ, nhẹ giọng nói, "Ta muốn biết thân phận của người bị đại sư Vô Trần điểm danh giống ta ở chùa Đại Chiêu, mục đích tới Trường An là gì."

Ám Dạ tất nhiên biết ả muốn điều tra ai, cũng rõ ràng thân phận của mấy người Bắc Vũ Đường.

"Ta là sát thủ." Ám Dạ lãnh đạm trả lời.

Ý tứ rõ ràng, bảo ta giết người thì được, điều tra không phải thế mạnh của ta, không làm.

Cố Phiên Nhiên có chút tức giận, trên mặt lại vẫn duy trì nụ cười, "Là ta không đúng, quên mất thân phận của ngươi."

Ả xua xua tay, Ám Dạ rời khỏi phòng.

Hắn vừa đi, Cố Phiên Nhiên lộ ra vẻ tức giận.

Xem ra chuyện lần trước cũng không hề khiến hắn thay đổi.

- Ngày Nguyên Tiêu-

Cố Phiên Nhiên nói với Ám Dạ, "Đêm nay ngươi không cần đi theo ta."

"Ta phải bảo vệ sự an toàn của ngươi." Ám Dạ bình tĩnh nói.

"Không cần. Ngươi ở nhà, đừng để bọn trộm cắp nhân dịp này vào phủ ta trộm gì."

Ám Dạ minh bạch.

Ả muốn đi gặp người. Mỗi lần ả muốn ra ngoài gặp nam nhân kia sẽ cho hắn đi.

Ám Dạ biến mất.

Cố Phiên Nhiên phân phó Đông Mai, "Hôm nay là hội Nguyên Tiêu, ngươi đi chuẩn bị cho A Dạ ít rượu nhạt và đồ nhắm. Rượu thì dùng bình nữ nhi hồng của ta là được. Còn đồ nhắm, ta thấy hôm nay bếp có dê nướng nguyên con, ngươi bảo người phòng bếp thái ít chân dê qua đi."

Đông Mai gật đầu đáp vâng.

Cố Phiên Nhiên lên xe ngựa, nói với Hạ Hà, "Ngươi đi theo ta, Đông Mai ở lại."

Hạ Hà nói với Cố Phiên Nhiên, "Tiểu thư, sao ngài lại đối tốt với hắn như thế? Theo nô tỳ thấy, hắn là một bạch nhãn lang nuôi không thân. Tiểu thư đối tốt với hắn như thế mà hắn vẫn luôn lãnh đạm."

Cố Phiên Nhiên cười khẽ một tiếng, "Ngươi đó. Ta đối tốt với người ta, chẳng lẽ nhất định phải lấy được gì đó từ hắn sao? Được rồi, sau này đừng nói những lời như vậy nữa."

"Vâng."

Đông Mai nghe lệnh Cố Phiên Nhiên, bưng một bầu rượu và ít đồ nhắm đặt trên bàn đá, hô với sân không một bóng người, "Dạ hộ vệ, đây là rượu và thức ăn tiểu thư bảo ta đưa tới cho ngươi. Hôm nay là hội Nguyên Tiêu, tiểu thư nói muốn tất cả mọi người vui vẻ ăn tết. Rượu và thức ăn này đều còn nóng, ngươi tranh thủ ăn lúc nóng đi, chớ cô phụ tâm ý của tiểu thư."

Đông Mai buông đồ xuống, rời khỏi sân.

Ám Dạ nhảy từ nóc nhà xuống, đứng trước bàn đá, nhìn rượu và đồ ăn trước mặt.

Ngày hội Nguyên Tiêu, với người sống trong bóng tối như hắn, không có gì khác biệt. Náo nhiệt, vui vẻ, tất cả mọi thứ, đều không liên quan đến hắn.

Ám Dạ nhìn rượu và thức ăn trước mặt, trong mắt mang theo chút ấm áp nhỏ bé.

Hắn ngồi xuống, rót cho mình một chén rượu, là rượu ngon, ngay cả thịt dê nướng cũng rất ngon.

Ăn xong, Ám Dạ lại nhảy lên nóc nhà, cứ như nơi này không có ai.

Hai canh giờ sau, Ám Dạ ở trên nóc nhà chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, từng ngọn lửa dục thiêu đốt trong thân thể.

Trúng độc!

Đôi mắt đen u lãnh của Ám Dạ hiện lên sát ý.

Nhất định là rượu và thức ăn vừa rồi có vấn đề.

Nhưng mà, rượu và thức ăn không có độc, sao lại thế này?!

Ám Dạ không nghĩ ra, mà lúc này, hắn cũng không thể nghĩ nhiều, hắn vận nội lực đè ép lửa dục xuống.

Rất nhanh sau đó, hắn phát hiện độc xuân dược này không thể dùng nội lực đè xuống được, đôi mắt u lãnh dần phiếm hồng vì lửa dục thiêu đốt.

Ám Dạ tới bên giếng nước, múc nước lạnh hắt thẳng lên người, nước giếng rét lạnh khiến bỏng cháy trong cơ thể thoáng vơi bớt, chỉ là nó nhanh chóng quay lại, thậm chí còn mãnh liệt hơn trước.

Không được, còn như vậy, kinh mạch sẽ đứt đoạn.

Ám Dạ nghĩ tới một người, có lẽ nàng có thể giải được xuân dược mình trúng phải.

Bên kia, Cố Phiên Nhiên đang du hồ với Tấn Vương nhìn thoáng qua thời gian, ôn nhu nói với người bên cạnh, "Ta cần phải về."

Đường Cảnh Ngọc nắm chặt vòng eo của ả, "Còn sớm."

Bàn tay không thành thật của hắn chạy trên người ả, ý tứ không cần nói ra.

Cố Phiên Nhiên tất nhiên là hiểu, nhưng ả vừa giăng lưới, cần phải trở về thu.

Cố Phiên Nhiên dựa người vào lòng hắn, đôi môi đỏ dán bên tai hắn, "Ngoan, mai lại tới trả cho chàng. Đến lúc đó mặc chàng xử trí."

Nghe ả nói "mặc chàng xử trí", một lần ở xe ngựa vùng ngoại ô lần trước khiến hắn nhớ mãi không quên hiện lên. Sau đó hắn rất muốn làm lại một lần, nhưng ả đều cự tuyệt.

Lần này tiểu yêu tinh hào phóng như thế, tuyệt đối không thể bỏ lỡ.

"Được, bổn vương chờ nàng."

Đường Cảnh Ngọc hôn lên môi đỏ của ả, hôn vừa sâu vừa vội.

Nửa chén trà nhỏ sau, khuôn mặt hai người đỏ ửng, khó mà phân tách.

Cố Phiên Nhiên xuống khỏi du thuyền, lập tức lên kiệu. Trong kiệu, ả vội bổ trang cho mình, đặc biệt là môi, không thể để lại dấu vết quá rõ ràng, tránh Ám Dạ nhìn ra.

Cố Phiên Nhiên nhìn thoáng qua thời gian, giờ này hẳn đã phát tác rồi.

Cần phải xuất hiện trước mặt hắn còn có thể khống chế bản thân, sau đó, chờ đến khi hắn mất khống chế, phát sinh quan hệ với mình rồi, đến lúc đó dù muốn cũng không đi được nữa.

Ả nhấc mành kiệu lên, nói với Hạ Hà, "Bảo kiệu phu đi nhanh hơn chút."

Hạ Hà gật đầu, nói với kiệu phu ở hai đầu, "Nhanh lên chút."

Kiệu phu nhận được lệnh, tăng tốc độ.

Hạ Hà và Thu Cúc đều không rõ lý do tiểu thư vội chạy về làm gì. Hôm nay là Nguyên Tiêu, người trong nhà đều ra ngoài rước đèn, sẽ không có ai ở nhà.

Trên đường phố phồn hoa, Bắc Vũ Đường dẫn theo Tiểu Mặc Nhi, Đại Hương và Tiết Thiên đi dạo phố.

Tiểu Mặc Nhi lần đầu đi dạo hội đèn lồng Nguyên Tiêu, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ.

Trước kia ăn bữa nay lo bữa mai, làm gì có thời gian nhàn rỗi đi dạo hội đèn lồng Nguyên Tiêu?

Hội Nguyên Tiêu ở Trường An rất náo nhiệt và phồn hoa, những trản đèn lồng với những tạo hình khác nhau treo đầy đường phố, khiến người ta hoa cả mắt. Trừ đèn lồng, còn có rước đèn rồng, đây là phân đoạn quan trọng nhất trong hội Nguyên Tiêu.

"Đông quá, lát nữa đèn rồng tới cũng không thấy." Đại Hương nhìn đường phố đầy người, thường thường nhón chân.

"Đi theo ta, đảm bảo lát đèn rồng tới thì mọi người đều thấy rõ rành mạch."

Bắc Vũ Đường dẫn mấy người tới một trà lâu trên đường, nàng đã sớm đặt sẵn một vị trí cạnh cửa sổ. Nàng biết rõ lúc rước đèn rồng sẽ chen chúc thế nào, xem bên dưới không những không an toàn mà còn không thấy được toàn cảnh. Chỉ có nhìn từ xa mới ngắm được cẩn thận.

Họ vừa đến trả lâu, tiểu nhị đã xin lỗi, "Thật xin lỗi khách quan, bổn tiệm chật chỗ rồi."

"Năm ngoái ta đã đặt vị trí ở lầu hai." Bắc Vũ Đường lấy phiếu chi ra.

Tiểu nhị vừa thấy, vội mời người vào, dẫn họ lên lầu hai, vị trí lầu hai đã đặt sẵn, đặc biệt là vị trí gần cửa sổ, đã được đặt tên riêng cả rồi.

Tiểu nhị dẫn họ đến một cái bàn trong góc, "Mời các vị ngồi."

Bắc Vũ Đường không ngồi, mấy người Đại Hương thấy nàng không ngồi cũng không ngồi.

"Tiểu nhị, ta đặt bàn kia, ngươi đưa chúng ta tới đây là có ý gì?"

Tiểu nhị nhìn bàn nàng chỉ, "Vị trí đó..."

Bắc Vũ Đường thấy hắn khó xử, cũng không nói nhiều, chuyện này không phải chuyện một tiểu nhị như hắn có thể làm chủ, "Gọi chưởng quầy của các ngươi tới đây."

"Các vị chờ một lát, tiểu nhân đi gọi ngay."

Tiểu nhị xoay người xuống lầu, một lát sau, một chưởng quầy trung niên đi lên, khi thấy đoàn người Bắc Vũ Đường thì cười tiến lại gần, "Thật xin lỗi khách quan, bàn đó đã có người đặt. Ngài xem ngồi đây được không? Nước trà và điểm tâm hôm nay cung ứng miễn phí."

Thái độ như vậy có nghĩa hắn biết mình đuối lý, càng biết rõ vị trí này đã bị đặt trước mà còn bán cho người khác.

"Ta còn trả được chút tiền trà nước. Trước đó ta đặt bàn nào, hôm nay phải ngồi bàn đó."

Chưởng quầy thấy nàng không chịu thoái nhượng, hơi nhíu mày, giọng nói cũng thay đổi, "Vị trí đó không thể cho ngươi, nếu ngươi đồng ý thì ngồi bàn này, còn không, ta trả tiền cọc cho ngươi, ngươi thích đi đâu thì đi."

Đại Hương nổi giận, "Ngươi như thế là sao?! Các ngươi đã không thành tâm trước mà còn đúng tình hợp lý thế hả?!"

Động tĩnh bên này tất nhiên khiến các vị khách khác chú ý, tất cả mọi người đều nhìn về phía họ.

"Trà lâu này là của ta, ta muốn cho ai ngồi thì người đó ngồi. Bổn tiệm không chào đón các ngươi, các ngươi đi đi." Chưởng quầy kiên cường nói.

"Mẫu thân, Đại Hương tỷ tỷ, Tiết Thiên thúc, mọi người đứng không mệt sao? Mau qua đây ngồi đi."

Mấy người nghe tiếng nhìn qua, thấy Tiểu Mặc Nhi đã ngồi xuống rồi, đang cười tủm tỉm vẫy tay với họ.

Bắc Vũ Đường nhìn chưởng quầy, mỉm cười nói, "Nếu ta đã đặt cọc, hôm nay ta chắc chắn ngồi vị trí đó."

Bắc Vũ Đường tới ngồi gần sát cửa sổ.

Đại Hương và Tiết Thiên cũng ngồi xuống theo, bốn người ngồi, hoàn toàn làm lơ chưởng quầy đang xanh cả mặt.

"Đứng dậy cho ta. Vị trí này đã có người!" Chưởng quầy tức xanh mặt nhìn bốn người.

Bắc Vũ Đường đập biên lai đặt cọc lên bàn, "Giấy trắng mực đen, bàn này, vị trí này, hôm nay là của chúng ta."

"Đám vô lại các ngươi đứng lên cho ta. Các ngươi vô lý ngốc nghếch như thế, có tin ta báo quan phủ tới bắt các ngươi không?!"

"Được, giờ ngươi báo quan phủ tới bắt chúng ta đi." Bắc Vũ Đường chẳng sao hết.

Đại Hương đứng dậy nói với các khách nhân xung quanh, "Các vị đều tới nhìn xem, chúng ta đã sớm đặt vị trí này, giờ hắn vi ước trước mà còn ác nhân cáo trạng trước. Đều nói buôn bán phải giữ chữ tín trên hết, vị chưởng quầy này rõ ràng không giữ chữ tín, ta thấy cửa hàng này mở không được lâu."

Thực khách xung quanh đều chỉ chỉ trỏ trỏ chưởng quầy.

"Chưởng quầy, ngươi làm vậy là không phúc hậu đâu. Phải chú ý thứ tự trước sau, ngươi làm ăn như thế, sau này còn ai dám đến đặt chỗ ở tiệm của ngươi chứ?"

"Đúng đấy."

"Một ngày đang đẹp, chưởng quầy lại ở đây ồn ào nhốn nháo, đây là định phá hỏng tâm tình của chúng ta mà."

......

Thực khách xung quanh chỉ trỏ khiến chưởng quầy rất khó coi, hắn không thể làm địch của tất cả vị khách, chỉ có thể hung hăng trừng đoàn người Bắc Vũ Đường.

"Ta có thể bồi thường gấp ba so với thỏa thuận cho các ngươi." Chưởng quầy nói xong thì bảo tiểu nhị xuống lấy bạc.

Một lát sau, tiểu nhị cầm thỏi bạc mười lượng lên, đặt trên bàn.

Chưởng quầy nén giận, mỉm cười, "Đây là tiền bồi thường."

Lúc trước, hắn nghĩ bọn họ không phải người địa phương, chỉ cần mình kiên cường chút thì họ sẽ không nhịn cho qua việc. Không ngờ mấy người này còn kiên cường hơn mình.

Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua nén bạc, cười hỏi, "Chưởng quầy, có phải ngươi nhầm lẫn rồi không? Theo thỏa thuận, ngươi phải bồi thường cho ta mười lượng vàng."

"Cái gì?!" Chưởng quầy giận dữ, "Ngươi đừng xảo trá!"

"Giấy trắng mực đen, không tin ngươi tự nhìn xem." Bắc Vũ Đường đặt biên lai trước mặt hắn.

Chưởng quầy đọc tỉ mỉ một lần, lúc này mới thấy đơn vị sau khoản bồi thường là vàng chứ chẳng phải bạc.

Lúc trước viết biên lai này, để chứng minh, chỉ nhớ là phải bồi thường gấp ba, hoàn toàn không chú ý đơn vị bồi thường là vàng! Thông thường, trong tiềm thức của mỗi người, tiền bồi thường là bạc, nào có chuyện là vàng.

"Ngươi cố ý hố ta!" Chưởng quầy giận dữ.

Hắn biết mà, vì sao lúc trước khi đặt vị trí, nàng còn cố ý bắt hắn thêm một khoản bồi thường nếu vi ước.

Hóa ra là đào hố ở chỗ này, chờ mình nhảy xuống.

Mười lượng vàng không phải con số nhỏ, tiền hắn kiếm được một tháng cũng chỉ có vậy thôi.

Bắc Vũ Đường cười khẽ một tiếng, giọng nói tràn đầy trào phúng, "Ngươi nghĩ ta là thầy bói tính được chuyện ngươi sẽ vi ước, tính được vị trí này sẽ có người tranh?"

"Ngươi..." Chưởng quầy nghèo từ.

Tiết Thiên nói, "Chưởng quầy, vị trí là do ngươi bán liên tiếp hai lần, sao có thể nói là chúng ta hố ngươi? Cũng đâu phải do chúng ta cầm dao ép ngươi làm như thế?"

Chưởng quầy tức lắm, "Nếu các ngươi muốn ngồi thì ngồi đi. Lát mà xảy ra chuyện thì đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi!"

Chưởng quầy tức giận, phất tay áo rời đi.

Tiết Thiên hơi lo lắng, "Trông chưởng quầy như thế, có vẻ người đặt chỗ này sau không đơn giản. Chúng ta ngồi đây, rất có thể sẽ đắc tội họ."

Ở Nam Đường Quốc, họ chỉ là bá tánh bình thường nhất, không quyền không thế, nếu đối đầu với quyền quý, chỉ hại không lợi.

Đại Hương cau mày, "Chuyện này liên quan gì đến chúng ta, dù họ muốn trách cũng phải trách chưởng quầy. Chuyện họ làm ra, liên quan gì đến chúng ta."

Tiết Thiên lắc đầu giải thích, "Sau khi ta xuất cốc không lâu, trên đường gặp một chuyện. Một vị cho thuê thuyền đò tính nhầm ngày, cho hai hộ nhân gia đặt cùng một thuyền. Tới ngày, hai hộ cùng tới. Chuyện này là do nhà đò tính sai, nhưng bên có quyền thế không chỉ giáo huấn nhà đò mà còn đánh khách nhân đã thuê thuyền trước."

"Có mấy người bị đánh chết, chuyện này huyên náo lắm, cuối cùng quyền quý đánh người kia chỉ bồi thường ít bạc là xong việc. Gặp người có thể nói đạo lý thì sẽ không dây dưa với ngươi, nhưng nếu gặp người như vậy thì khó mà nói."

Đại Hương nghe vậy cũng lo lắng, bất an nhìn Bắc Vũ Đường, "Mộc tỷ tỷ, hay là chúng ta thôi?"

"Không cần lo lắng, yên tâm ngồi đây là được."

Đại Hương và Tiết Thiên thấy nàng bình tĩnh như thế, không nhiều lời nữa.

Bầu không khí trà lâu lại như lúc trước, các nhóm người nếu không nói chuyện trong triều thì lại nói chuyện cầu phúc ngày sáu tháng giêng ở chùa Đại Chiêu.

"Nếu ta biết đại sư Vô Trần trở lại thì nhất định dậy sớm chạy tới rồi. Tiếc thật, không thấy được hai người có duyên được đại sư Vô Trần khâm điểm tính mệnh."

"Còn không phải sao. Hôm ấy trong nhà cũng vừa lúc có việc, chỉ có thê nhi của ta đi."

Người ở đây phần lớn là thê nhi hoặc mẫu thân trong nhà đi, rất ít chủ gia đi.

Tình huống như vậy cũng bình thường, dù sao đa phần nữ tử thường vào miếu dâng hương hơn.

"Nói đến người đại sư Vô Trần khâm điểm, ta lại tò mò, mệnh cách của nữ tử kia rốt cuộc lợi hại đến mức nào mà cả đại sư Vô Trần cũng không nhìn thấu?"

"Đó nhất định là một kỳ nữ!"

"Ta thật sự muốn xem kỳ nữ ấy trông thế nào!"

"Ta nghe nói thư phòng có người vẽ lại diện mạo của nàng, nếu cảm thấy hứng thú, không ngày mai mua một trương về."

"Đừng, để nương tử ta thấy ta mua bức họa của nữ tử khác về, không biết sẽ ầm ĩ đến mức nào."

"Ha ha ha, ngươi sợ cọp cái nhà ngươi vậy à?!"

Mọi người hi hi ha ha trò chuyện, tất cả đều đang chờ đợi đèn rồng qua đây.

Đúng lúc này, cửa trà lâu xuất hiện hai nam tử khí vũ hiên ngang, họ mặc tơ lụa, sự lãnh lệ tỏa ra giữa hàng mày, vừa nhìn đã biết không phải công tử ca nhà ấm.

"Tiểu nhị, cho chúng ta một hồ trà, còn cả điểm tâm tốt nhất chỗ ngươi." Một công tử nhẹ nhàng ngựa quen đường cũ nói với tiểu nhị, cất bước về phía lầu hai.

Chưởng quầy thấy hai người đến, vội tiến lên, "Bắc tiểu tướng quân, Đỗ công tử, hai vị dừng bước."

Hai người dừng chân, nghi jhoặc nhìn hắn.

"Có việc gì?" Đỗ Lân hỏi.

Chưởng quầy vẻ mặt muốn khóc, "Hai vị công tử, tiểu nhân ở dây muốn xin lỗi hai vị."

"Đang êm đẹp, xin lỗi cái gì?"

Lời này khiến hai người đều nghi hoặc.

"Chuyện là thế này. Vị trí hai vị công tử đặt đã bị mấy người xứ khác chiếm trước, họ rất hung dữ, chúng ta không dám đắc tội. Giờ họ đang ngồi chỗ của các vị. Tiểu nhân có đưa tiền cho họ thì họ cũng không đi."

****

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất