Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 306: Ngao ngao, muốn tới ký tên

Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, tranthayday

Tại sao mọi người lại cảm thấy Đan Thủy rụt rè đây? Là bởi sau khi thấy thị đế Lâm Vũ Phàm, biểu hiện của cô vẫn luôn vô cùng bình tĩnh.

Vào thời gian nghỉ giải lao, thường thường sẽ có fangirl đi tìm Lâm Vũ Phàm xin chữ ký, lúc đó Đan Thủy lại nằm dài trên ghế lướt Man Man.

Lâm Vũ Phàm là thị đế mới lên ngôi năm ngoái, kỹ thuật diễn đã tốt lại còn đẹp trai. Tuy rằng chưa đến nỗi đẹp nứt trời cao, nhưng thắng ở khí chất nho nhã. Hơn nữa ngoài Âu Càn ra thì Lâm Vũ Phàm chính là thị đế trẻ tuổi nhất, năm nay mới ba mươi hai tuổi. Minh tinh làng giải trí năm mươi tuổi nhìn giống bốn mươi, bốn mươi tuổi lại nhìn như ba mươi, cho nên hiện tại Lâm Vũ Phàm thoạt nhìn cũng không kém gì tiểu thịt tươi hai mươi tuổi, có thể được xem như người đàn ông nhân khí cao nhất ngoài Âu Càn.

Một anh chàng đẹp trai đến vậy đứng ở trước mặt mà Đan Thủy lại thờ ơ, dù lén lút tập diễn cùng anh cũng luôn lễ phép không thực sự cởi mở.

Tuy vãn bối cần tôn trọng tiền bối, nhưng người mới kêu Đan Thủy này lúc đối mặt Phàm đại đại sao có thể bình tĩnh như vậy?

Phàm đại đại cười rộ lên tỏa nắng biết bao nha, trong vòng luẩn quẩn anh còn có tiếng là con người ấm áp đấy, trò chuyện với anh thoải mái cực kỳ.

Cho nên mọi người mới cảm thấy, Đan Thủy khẳng định cũng là fangirl của Phàm đại đại, chỉ là tương đối rụt rè mà thôi.

Nhưng vị mỹ nữ cổ trang này lại đang phóng như bay đến chỗ Âu Càn, hai mắt sáng lấp lánh, cười giống như một đứa ngốc. Bởi vì tương phản quá lớn với lúc trước nên đã khiến mọi người ở đây kinh ngạc rớt cằm.

Ngay cả đạo diễn Uông nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch này của Đan Thủy, khóe miệng cũng không khỏi run rẩy.

Hôm nay Đan Thủy biểu hiện quá tốt, đến mức người làm phim như đạo diễn Uông cũng phải đắm chìm trong kịch bản, trong tiềm thức cho rằng Đan Thủy chính là cô gái ưu nhã lại không mất linh khí Dương Vũ Nhu.

Nhưng hiện tại, hình tượng ưu nhã gì đó của đối phương do ông ảo tưởng rơi loảng xoảng xuống đất, vỡ vụn.

Nam Tầm đứng yên trước mặt Âu Càn. Lúc cô vừa vọt tới trước mặt anh, trong mắt anh rõ ràng đã xẹt qua một tia ngạc nhiên, nhưng giây tiếp theo, đôi mắt lười biếng hơi nheo lại kia liền nổi lên chút hứng thú.

Bóng người đứng thẳng tắp của Âu Càn hơi nghiêng qua một bên, dựa hờ vào rào chắn khung cửa, một tay vẫn còn nhét trong túi quần.

Người khác nhét tay vào túi quần nhìn qua giống tỏ vẻ lưu manh, anh làm động tác này lại ngầu khó tả.

Âu Càn nhìn fangirl trước mặt, "a" một tiếng cười khẽ, hỏi cô: "Em muốn tôi ký ở đâu?"

Lúc này Nam Tầm mới nhớ ra mình không mang theo giấy bút đã xông tới như một con ngốc. Ánh mắt cô đảo quanh, tức khắc vén tay áo dài rộng lên, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn, nhìn chằm chằm vào anh: "Âu Càn đại đại, anh cứ ký lên tay em đi ạ!"

Âu Càn móc từ trong túi một cây bút máy, duỗi tay cầm lấy cánh tay của người đẹp nọ. Anh nhìn cánh tay trắng nõn trong chốc lát, hơi hơi nhướng mày: "Ký lên đây thật sự được sao?"

Nam Tầm mạnh mẽ gật đầu một cái: "Ký ở đây ký ở đây! Cảm ơn Âu Càn đại đại!"

Âu Càn nắm bút, cánh tay vung lên, ngòi bút rồng bay phượng múa xẹt qua trên cánh tay tinh tế như bạch ngọc.

Nam Tầm âm thầm nhe răng.

Đờ mờ dùng sức thế. Đối phương không biết ngòi bút máy rất bén sao, lại mạnh thêm một chút là có thể đâm thủng da cô ra cái lỗ luôn rồi!

Có điều, khi Nam Tầm vừa nhìn thấy chữ ký qua loa ngầu quá đỗi trên cánh tay thì lập tức vui sướng cười toét miệng.

Tuy trong cơ thể Đan Thủy vẫn chưa tan hết tia cuồng nhiệt xúc động không lý trí với nam thần, nhưng bởi vì Nam Tầm đến mà phần cuồng nhiệt cùng không lý trí này đã giảm một ít, biến thành fangirl nhìn thấy nam thần là kích động, thẹn thùng. Cũng không để người khác cảm thấy phản cảm, ngược lại còn cảm thấy rất đáng yêu.

Đạo diễn Uông giả ho khù khụ: "Âu lão đệ, chú bận rộn vậy sao còn có thời gian rảnh tới thăm tôi?"

Âu Càn liếc ông một cái, lúc này mới không nhanh không chậm cất bút, bước đến chỗ ông.

Nam Tầm thật cẩn thận thả tay áo xuống, tận lực không đụng đến nước mực chưa khô, sau đó tung tăng theo sau nam thần.

Đạo diễn Uông thấy nhân viên công tác vẫn còn nhìn qua bên này, không khỏi hét lớn: "Nhìn cái gì mà nhìn? Kết thúc công việc! Tổ đạo cụ, tổ ánh sáng, tổ hóa trang, còn không lo đi dọn dẹp đống lộn xộn của các người đi!"

Một tiếng sư tử Hà Đông hống của đạo diễn Uông làm mọi người lập tức nhao nhao tan tác như chim muông, ngay cả Lâm Vũ Phàm cũng chỉ qua chào hỏi, gọi một tiếng "anh Càn" liền đi thẳng phòng hóa trang gỡ trang sức.

Lâm Vũ Phàm tuy rằng cũng rất muốn thỉnh giáo về mảng kỹ thuật diễn với ảnh đế, nhưng bây giờ hiển nhiên không phải thời cơ tốt.

Trước khi đi, Lâm Vũ Phàm dựa vào một tia hảo cảm với Đan Thủy mà cho cô bé đang khẽ len lén đứng cạnh Âu Càn một ánh mắt, ý bảo cô cùng đi với mình.

Cơ mà tầm mắt Đan Thủy ngay từ đầu vẫn dừng trên mặt Âu Càn chưa từng dời đi, cho nên ánh mắt của anh đều vứt cả cho người mù.

Lâm Vũ Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, Âu Càn người này không thích nhất chính là bị người khác ôm đùi, đặc biệt chán ghét cùng người khác lăng xê. Tuy rằng Đan Thủy trông có vẻ là một fangirl chính hiệu, nhưng khó đảm bảo sẽ không bị người ta nói thành ôm đùi nam thần.

Có điều, anh thấy dáng vẻ cũng không coi là xa cách của Âu Càn, nghĩ rằng fangirl Đan Thủy hẳn cũng không tính mặt nóng dán mông lạnh đi?

Lâm Vũ Phàm trước khi đi còn nhìn lướt qua người đàn ông dáng người cao lớn xuất chúng dung nhan nghịch thiên kia, nghĩ tới việc cậu ta chỉ nhỏ hơn mình vài tuổi mà đã có thành tựu như vậy, trong lòng không khỏi sinh ra chút kính nể, ngoài kính nể còn nhiều thêm một tia cực kỳ hâm mộ.

Tác phẩm điện ảnh của Âu Càn anh đều đã cố ý xem qua, kỹ thuật diễn xác thật là tốt đến không còn lời gì để nói. Người này thật giống như trời sinh đã thuộc về cái vòng luẩn quẩn này, hoàn toàn có tư cách không coi ai ra gì.

Người bình thường đều đã tản đi, đạo diễn Uông liếc về phía Đan Thủy, vẻ mặt ghét bỏ nhìn bộ dáng không chút tiền đồ của cô: "Nam thần Âu Càn của cô có chuyện nói với tôi. Ký tên cũng ký rồi, cô còn không đi?"

Nam Tầm "vâng" một tiếng, đi phòng thay quần áo mà mỗi bước vẫn lưu luyến không rời.

Khóe mắt Âu Càn bắt giữ được bóng trắng lưu luyến kia, môi mỏng không khỏi hơi cong lên.

Đạo diễn Uông chậc lưỡi: "Thật là đủ rồi, ở đâu cũng nhìn thấy được fangirl của chú. Lần này da mặt đủ dày, vì muốn ký tên mà đến cả hình tượng cũng không cần! Chờ về sau cô bé này nổi tiếng rồi, lại nhớ đến cái cảnh hôm này, khẳng định sẽ cảm thấy thực mất mặt, muốn tìm một cái khe chui xuống." Cuối cùng ông còn cảm khái một câu: "Vẫn là tuổi trẻ quá xúc động a."

Lời này hiển nhiên làm Âu Càn mất hứng, anh nhăn mày vào mới lại giãn ra: "Anh cũng cảm thấy cô bé này không tồi?"

Đạo diễn Uông trả lời đúng trọng tâm: "Là một hạt giống tốt, nếu có đủ cơ hội cô bé nhất định có thể nổi tiếng."

Nói rồi, ông hãy còn không tin nổi nói: "Cô bé này thật sự là người mới chưa từng đặt chân vào giới nghệ sĩ sao? Nếu thật thì Âu Càn chú cũng nên cẩn thận đi, tư chất nhóc này không hề kém chú. Chú mười chín tuổi tiến vào giới nghệ sĩ, hai mốt tuổi trở thành thị đế, hai ba thành ảnh đế. Bây giờ cũng đã hai lăm, chú đoán xem lại qua năm năm nữa cô bé này có thể đuổi kịp chú hay không?"

Âu Càn hơi nhíu mày: "Có lẽ chỉ cần năm năm thôi, tôi chờ được."

Đạo diễn Uông như gặp ma, ngạc nhiên nhìn anh nửa ngày.

Chậc, trước kia lúc khen người, thằng nhóc này chỉ biết không để bụng đáp lại một câu: Còn được.

Muốn nhiều nữa cũng không có.

Hôm nay đúng là khác xa nha.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất